Nhìn kẹo đường hồ lô được đưa tới bên miệng mình, mặt Dương Thạch Phong lại đỏ, lắp bắp nói: “Không..... Không cần, ta không....... Không ăn, ngươi ăn đi.”
Thập Nhất thoáng trợn mắt, “Bảo ngươi ăn ngươi liền ăn đi, đừng có nói nhiều!”
Bị Thập Nhất mắng, Dương Thạch Phong không dám nói không, mặt đỏ bừng, hé miệng đem một viên đường hồ lô cắn vào trong miệng, trong một thoáng chỉ cảm thấy ngọt, ngọt tới tận tâm khảm, miệng không tự chủ được nhếch lên, “Ăn ngon!”
Nhưng hắn cũng chỉ ăn một viên, một chuỗi đường hồ lô có năm viên, hắn ăn thêm một viên Thập Nhất sẽ phải ăn ít đi một viên, không thể được. Hắn lại đem kẹo đường hồ lô đẩy trở về, dỗ dành nói: “ta đã ăn rồi, không ăn nữa, ngươi ăn hết đi.”
Thập Nhất không hề nhiều lời, thu hồi tay, im lặng không lên tiếng ăn tiếp.
Nhìn dáng vẻ Thập Nhất ăn ngon lành, Dương Thạch Phong ngoại trừ mua một ít đồ dùng sinh hoạt trong nhà, tiền dư lại toàn bộ đều dùng để mua đồ ăn cho Thập Nhất, đồ chơi làm bằng đường, điểm tâm, bánh nướng mà tiểu hài tử thích ăn… hắn tất cả đều mua cho Thập Nhất một phần. Cuối cùng, trong túi chỉ còn dư lại hai mươi văn tiền, Dương Thạch Phong suy nghĩ một chút, liền dẫn theo Thập Nhất vào một cửa hàng son phấn. Hắn biết nữ hài tử đều luôn tinh tế, không thể thô cục như hắn được. Làn da Thập Nhất đẹp như vậy phải được chăm sóc tốt, cho nên ở cửa hàng hắn liền mua cho Thập Nhất một hộp kem dưỡng da.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-chi-nong-phu-y-nuong/4484968/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.