Thập Nhất ghé vào trên lưng Dương Thạch Phong, trong lòng có loại cảm giác không nói nên lời. Nàng đã lớn như vậy, chưa bao giờ được cõng trên lưng, bị người ta đuổi chạy đã là không tệ rồi. Hơn nữa, đây cũng lần đầu tiên, nàng không phải cứu trợ người khác, mà là người khác chiếu cố nàng, loại cảm giác này, thật sự rất kỳ quái, nhưng lại không phải không thể tiếp thu.
Dù sao, Thập Nhất biết nàng đây là đang liên lụy Dương Thạch Phong, “Dương Thạch Phong, xin lỗi, lần này ta đã liên lụy ngươi.”
Dương Thạch Phong vội vàng lắc đầu, “Không có không có, không cần phải xin lỗi, ngươi lần đầu tiên đi một quãng đường dài như vậy, khẳng định là đi không được. Trách ta mới đúng, ta không nên cứ như vậy để ngươi đi bộ cùng ta, lần sau chúng ta ngồi xe, không đi bộ nữa.”
Người này còn tự trách mình, có ngu ngốc hay không, Thập Nhất cũng lười nói hắn, “Dù sao cũng cảm ơn ngươi.”
Thể lực Dương Thạch Phong đích xác rất lợi hại. Hắn cõng Thập Nhất một người lớn như vậy, nhưng đi trên đường núi vẫn nhanh hơn so với nhiều người khác. Bước này tiếp bước khác, một hồi lâu mới nghỉ ngơi một chút. Cuối cùng, khi hai người đến thị trấn, còn bỏ lại những người đi đằng sau một khoảng cách lớn.
Lúc này, chợ vừa mới náo nhiệt lên, tiếng người ồn ào, bên tai, các loại âm thanh rao hàng gào thét vang lên không dứt. Trên đường còn có rất nhiều tiểu hài tử đang chơi đùa chạy nhảy, thỉnh thoảng lại có tiếng người lớn quát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-chi-nong-phu-y-nuong/4484967/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.