“Câm miệng!” Thập Nhất chỉ cảm thấy bên tai thật sự quá ồn ào, cá cũng bị hắn dọa cho không dám đến.
Tống Đại Vĩ bị quát lớn, sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn đè nén lửa giận, cười ha hả nói: “Được, được, ta không nói, không nói, tiểu nương tử đừng nóng giận.”
Thật trùng hợp, người này vừa câm miệng, một con cá liền nhanh chóng bơi qua trước mắt Thập Nhất, nàng nâng tay, hướng trong nước phóng xuống, giây tiếp theo, một con cá đã bị cắm ở đầu gậy gỗ.
Tống Đại Vĩ thấy cảnh này liền ngây cả người. Hắn không thể tin tưởng mà nhìn về phía Thập Nhất nhỏ yếu, giống như trong mắt xuất hiện ảo giác vậy.
Thập Nhất gỡ con cá đang cắm trên đầu cây gậy xuống, để trong một hố đất có nước ở ven đường, sau đó tiếp tục cầm gậy nhìn chằm chằm mặt sông. Nàng muốn bắt thêm một con, như vậy có thể ăn hai bữa.
Trong ánh mắt của Tống Đại Vĩ, Thập Nhất mặt lạnh, không để ý tới người khác, hơn nữa bộ dáng cũng hết sức chăm chú, chẳng những không khiến hắn cảm thấy không tốt, ngược lại còn thấy nàng khác hẳn những nữ nhân bình thường mà hắn hay gặp, vừa nhìn đã biết không phải nữ tử bình thường mà rất đặc biệt và hấp dẫn.
Tống Đại Vĩ nuốt nuốt nước miếng, khát vọng trong mắt càng tăng lên, mặt dày nói: “Tiểu nương tử, ta còn chưa biết tên của nàng là gì, nàng xem, chúng ta dù sao cũng đều ở trong một thôn, ngẩng đầu không thấy nhưng cúi đầu lại thấy nhau, đến tên của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-chi-nong-phu-y-nuong/4484964/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.