Ba tháng sau.
"Bắt đầu đi." Hạ Vân Hồng nói.
Mười mấy trận pháp sư liên hợp lại, không ngừng công kích vết nứt của trận pháp.
Dưới sự công kích không ngừng nghỉ của mười mấy trận pháp sư, vết nứt liên tục mở rộng, một cỗ linh khí nồng đậm từ trong khe nứt phun ra.
Mọi người chưa kịp kinh ngạc cảm thán, một ngọn lửa trong suốt đột nhiên bay vọt ra.
Các tu sĩ đứng ở bên cạnh cái khe bị đánh bay ra ngoài.
Ngọn lửa lam sắc quay cuồng trên không trung.
"Mấy chục vạn năm, ta cuối cùng cũng ra rồi, cái đám lão già đó, ta muốn tìm bọn họ tính sổ, ha ha ha......"
Diệp Phàm nhìn hỏa linh giương nanh múa vuốt trên không trung, cau mày nói: "Đầu óc của hỏa linh đó có vẻ không được tốt cho lắm!"
Diệp Phàm thầm nghĩ: Các tiền bối từng phong ấn nó đã qua đời bao nhiêu năm rồi, nó còn muốn đi tìm bọn họ tính sổ, chẳng lẽ muốn xuống dưới địa phủ tính sổ sao?
Bạch Vân Hi: "......"
(dreamhouse2255)
Hỏa linh kịch liệt quay cuồng, có vẻ là do đã bị nhốt quá lâu, hiện tại đang giãn thân thể.
"Đi xuống!" Kim Long đánh một trảo lên người hỏa linh, hỏa linh giống như một cái bánh rơi xuống đất.
Diệp Phàm nhìn ngọn lửa bẹp dí dưới mặt đất, thầm nghĩ: Đây là điển hình của đẹp trai không tới ba giây sao! Vất vả lắm mới chạy được ra ngoài, không nhanh thoát thân thì thôi đi, còn rảnh nói một đống lời vô nghĩa, không phải là tìm đánh sao?
Hỏa linh thẹn quá thành giận quang mang đại thịnh, bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-chi-khi-tu-hoanh-hanh/990559/chuong-396.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.