Bốn tháng sau, mấy người lại đào ra một viên tiên tinh, lần này Diệp Phàm trước thời gian bố trí phòng hộ cẩn thận, không nháo ra động tĩnh quá lớn gì.
Diệp Phàm đá một chân lên vách đá, mấy viên linh thạch thượng phẩm lộ đầu ra.
Diệp Phàm không vui nói: "Ra hai khối tiên tinh, kế tiếp lại là hàng rẻ tiền này, thật sự làm người ta không có chút hứng thú nào."
Bạch Vân Hi trợn trắng mắt: "Nhẫn nại một chút đi, ở bên ngoài linh thạch thượng phẩm cũng rất được chào đón."
Diệp Phàm nhàm chán ném ném linh thạch trong tay, "Nếu như chúng nó đều là tiên tinh thì tốt rồi, vậy để ta ở lại đây đào quặng một ngàn năm ta cũng nguyện ý."
Bạch Vân Hi trợn trắng mắt, thầm nghĩ: Nếu như tất cả đều là tiên tinh, có tu sĩ nào lại không nguyện ý đào một ngàn năm đâu, Diệp Phàm mơ cũng đẹp quá.
"Ngươi đang mộng tưởng hão huyền cái gì đấy?" Bạch Vân Hi tức giận nói.
"Ta tùy tiện nghĩ một chút mà." Diệp Phàm cau mày lại, buồn bực nói: "Vì sao đại ca có thể ra ngoài chơi, ta lại phải ở đây đào quặng!"
Bạch Vân Hi trợn trắng mắt: "Đại ca không có ra ngoài chơi, đại ca là đi bảo hộ đại tẩu."
Diệp Phàm khẽ hừ một tiếng: "Lấy việc công làm chuyện tư, hắn nhất định là ra ngoài săn thú."
(dreamhouse2255)
Bạch Vân Hi: "......"
Diệp Cẩm Văn nhìn Diệp Phàm, nói: "Nhị ca, nhanh đào đi, ngươi chính là người phải nuôi gia đình, ngươi lười nhác như vậy, tới Trung Đại Lục gặp được lão tổ tông kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-chi-khi-tu-hoanh-hanh/990536/chuong-367.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.