Bích Vân Tông.
Diệp Cẩm Văn ngồi ở trước bàn, suy tư nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Cẩm Văn, hỏi: "Nhìn ta như vậy làm gì?"
"Không có gì, nhị ca, ngươi cảm thấy Giang Lăng Tuyết thế nào?" Diệp Cẩm Văn thử hỏi.
Diệp Phàm chớp chớp mắt, lấy đuôi bút phù cọ cọ da đầu nói: "Không thấy thế nào, Vân Hi nói nữ nhân kia đẹp, ta không nhìn ra được, có thể là bộ dáng cũng tạm được đi, nhưng đó là nữ nhân đã có chồng, Cẩm Văn, ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá, thiên nhai nơi nào vô phương thảo, người ta là hoa đã có chủ."
Diệp Cẩm Văn: "......" Mạch não của nhị ca tựa hồ vĩnh viễn cũng không bắt được sóng với hắn! Có lẽ chính bởi vì như thế, hắn mới không thể trở thành thiên tìa.
"Nhị ca ngươi suy nghĩ nhiều, ta chỉ là cảm thấy, năm đó ngươi xảy ra chuyện, ít nhiều hẳn là có quan hệ với nàng." Diệp Cẩm Văn nói.
Diệp Phàm cau mày, lắc đầu nói: "Chuyện đã qua lâu như vậy, hiện tại truy cứu chỉ sợ đã qua thời gian khởi tố, với cả nếu không phải nhờ chuyện năm đó, ta cũng không gặp được Vân Hi, vẫn là thôi đi."
Diệp Cẩm Văn: "......" Cũng không thể nói như vậy được.
"Đúng rồi, lúc trước hai tu sĩ Trung Đại Lục kia từng nhắc tới một người tên là Bạch Dật Trần, đó là ai vậy? Nhị tẩu thật sự không biết hắn sao?" Diệp Cẩm Văn tò mò hỏi.
(dreamhouse2255)
"Vân Hi có một lão tổ tông tên là Bạch Dật Trần, nhờ phúc của hắn, ta mới có được Địa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-chi-khi-tu-hoanh-hanh/990526/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.