Chương trước
Chương sau

Nhìn thấy Âm Hồn Thú tán thành hồn ti, Ngao Tiểu No đã sớm trận địa sẵn sàng đón quân địch lập tức há miệng rộng hút mạnh một hơi, thu toàn bộ hồn ti vào trong thân thể.
Theo hồn lực không ngừng tràn vào trong người Ngao Tiểu No, hồn thể của Ngao Tiểu No càng ngày càng ngưng thật, dần dần có thực thể.
Lê Dục đang công kích trận pháp nhìn một màn này, trừng lớn mắt, thần sắc giống như là sắp hỏng mất.
Giải quyết xong Âm Hồn Thú, Diệp Phàm chuyển lực chú ý tới đám người Lê Dục có ý đồ đục nước béo cò ở bên ngoài.
Diệp Phàm thấy Lê Dục sắc mặt chán nản, cảm thấy không hiểu ra làm sao.
Lê Dục vươn tay, run run rẩy rẩy chỉ về phía Ngao Tiểu No, nói với Diệp Phàm: "Ngươi để cái thứ quái vật của ngươi hấp thu hồn ti đi rồi."
Diệp Phàm gật đầu: "Phải!" Sau khi hắn đánh tan con hồn thú kia, chưa kịp đợi hắn phản ứng lại, Ngao Tiểu No liền đem nó ăn sạch, Diệp Phàm không khỏi cảm thán Ngao Tiểu No ăn cơm thật có hiệu suất.
"Ngươi biết thứ kia trân quý bao nhiêu không?" Lê Dục hỏi.
Diệp Phàm lắc đầu: "Không biết."
Hắn thật sự không biết thứ kia có bao nhiêu tác dụng, nhưng Ngao Tiểu No có vẻ chiếm được lợi lộc không nhỏ, bây giờ thực thể cũng có rồi.
(dreamhouse2255)
Diệp Phàm lập tức hiểu ra vì sao Ngao Tiểu No lại tích cực trong chuyện bài trừ Nhiếp Hồn Trận như vậy, thì ra là nó vớt được chỗ tốt.
"Nó có thể tăng cường linh hồn lực." Lê Dục nói.
Diệp Phàm gật đầu, "À" một tiếng.
Diệp Phàm thầm nghĩ, nếu như chỉ có tác dụng tăng cường linh hồn lực, vậy không xem như là tác dụng khó lường gì, bị Ngao Tiểu No ăn thì ăn đi, dù sao linh hồn lực của hắn cũng đã đủ hồn hậu, không cần tăng cường thêm cái gì.
Lê Dục nhìn biểu tình không thèm để ý của Diệp Phàm, tức nghiến răng nghiến lợi.
Vừa nãy nhìn Diệp Phàm ra tay, Lê Dục đã tin tưởng Diệp Phàm đúng là có được thần hồn, Lê Dục không khỏi cảm thấy tức giận Diệp Phàm người no không biết nỗi khổ của kẻ đói.
Ngao Tiểu No đánh ợ một cái, nhảy dựng lên hóa thành một đầu cự thú hung tợn lao về phía Lê Dục.
Ngao Tiểu No vừa tới gần, thức hải của Lê Dục liền cảm giác giống như đã bị trúng một đòn nghiêm trọng, cảm giác nguy cơ nồng đậm dâng lên trong lòng Lê Dục, Lê Dục đổi sắc mặt, nhanh chóng lui ra xa.
Ngao Tiểu No giương nanh múa vuốt đuổi theo Lê Dục không bỏ, Lê Dục không cam nhìn Diệp Phàm một cái, truyền tống rời đi.
(dreamhouse2255)
Lê Dục vừa đi, Đan Mặc cùng Lê Dĩnh cũng không có tiếp tục ở lại.
Ngao Tiểu No vung vung cánh, nhìn Tiểu Tháp nói: "Mập Mạp, hai tên kia chạy rồi, so với đi theo hai tên kia, ngươi còn không bằng đi theo Diệp Phàm, hai cái tên kia quá cùi bắp."
Tháp Linh lắc lắc mình, vung nắm tay thịt mum múp nói: "Xem thêm chút đi, chờ tới ngày gặp được tuyệt thế thiên tài chân chính, ta lại suy xét đi ăn máng khác."
Diệp Phàm rầu rĩ oán: "Tuyệt thế thiên tài chân chính, đó chẳng phải chính là ta sao? Mắt của ngươi quả thực bị mù."
Diệp Phàm đen mặt, thầm nghĩ: Cái tên Tháp Linh hỗn đản này, ngay trước mặt hắn cũng dám nói đi ăn máng khác, hoàn toàn không để hắn vào mắt một chút nào, mà cái từ đi ăn máng khác, khẳng định là học từ Tiểu No bại hoại.
"Sớm muộn gì ta cũng sẽ gặp được tuyệt thế thiên tài chân chính." Tháp Linh nhàn nhạt nói.
Diệp Phàm rầu rĩ: "Đúng không? Ta không cảm thấy vậy."
Ngao Tiểu No chìm vào trong hồ, rất nhanh liền lấy được Lưu Vân Tinh Ti ra, nịnh nọt đưa tới tận tay Bạch Vân Hi.
Ở giữa Lưu Vân Tinh Ti là một viên cầu, bên trên viên cầu mọc đầy sợi tơ kim sắc, nhìn qua giống như là trong suốt, rất đẹp.
......(dreamhouse2255)
Bên trong phi thuyền.
Lê Dĩnh nhíu mày nhìn Lê Dục đã nguyên khí đại thương, nói: "Ngươi làm sao vậy? Bị con yêu thú cổ quái kia dọa một cái liền biến thành thế này?"
Lê Dục banh mặt, sắc mặt rất là buồn bực.
Lê Dục hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, nói: "Con yêu thú kia cùng loại với hồn thú, lúc ấy ta cũng muốn ngưng kết hồn thú ra, nhưng ngưng kết được một nửa, hồn thú căn bản là không dám thành hình, giống như là gặp phải thiên địch vậy, ta hoài nghi quái vật kia có thể ăn hồn thú."
Lê Dĩnh đứng phắt dậy, run giọng nói: "Không thể nào."
Lê Dĩnh nghĩ đến tư thái hào sảng khi ăn uống của Ngao Tiểu No lúc trước, lại không xác định.
Lê Dĩnh cau mày, thầm nghĩ: Hồn Thủ Ấn là thủ đoạn công kích chủ yếu của không ít đan sư Tiên Đan Môn, dựa vào công kích linh hồn lực, đan sư của Tiên Đan Môn khi chiến đấu chiếm không ít tiện nghi, nếu trên tay Diệp Phàm thật sự có một con yêu thú quái dị có thể ăn hồn thú, vậy sau này gặp phải, căn bản là không thể sử dụng thủ đoạn công kích bằng linh hồn, bằng không một khi sử dụng chính là dê vào miệng cọp.
Đan Mặc đứng bên cạnh nghe Lê Dĩnh cùng Lê Dục nói chuyện, trong lòng hoảng sợ.
Đan Mặc không ngờ rằng, hắn rời khỏi Nam Đại Lục mấy trăm năm, nơi này lại sinh ra một Nguyên Anh như Diệp Phàm, Đan Mặc thầm đánh giá, lấy thực lực của Diệp Phàm đặt ở Trung Đại Lục cũng là tồn tại số một số hai trong nhóm tu sĩ Nguyên Anh, nếu như Diệp Phàm đi Trung Đại Lục, nói không chừng sẽ đánh ra một mảnh trời mới ở nơi đó.
(dreamhouse2255)
Lê Dĩnh khó hiểu cau mày lại: "Yêu thú quái dị như vậy, Diệp Phàm làm sao mà bồi dưỡng ra được?"
Lê Dục cắn răng, trong lòng buồn bực không thôi, khi tới, Lê Dục còn tưởng rằng đối phó với một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ bất nhập lưu*, hắn có thể tốc chiến tốc thắng, không ngờ rằng lại khó giải quyết như vậy.
......
Sau khi thu hoạch xong Lưu Vân Tinh Ti, Diệp Phàm liền khởi hành trở về Bích Vân Tông.
Diệp Phàm ngồi trong phi thuyền, lười biếng chọc chọc bụng Ngao Tiểu No: "Ngươi béo thật đó!"
Ngao Tiểu No bất mãn nhìn Diệp Phàm: "Ngươi đây là đang quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ, quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ đó, cái tên hỗn đản này, Vân Hi, ngươi quản hắn đi."
Bạch Vân Hi bất đắc dĩ cười nói: "A Phàm chính là như vậy."
Ngao Tiểu No: "......"
Diệp Phàm nhìn Ngao Tiểu No, nói: "Xem ngươi lớn lên mượt mà như vậy, có lẽ ngươi mới nên gọi là Mập Mạp mới phải."
(dreamhouse2255)
Sau khi hấp thu hồn ti, Ngao Tiểu No chẳng những có thực thể, còn mọc ra hai cái cánh, nhưng Ngao Tiểu No quá béo, Diệp Phàm cảm thấy muốn dựa vào hai cái cánh kia nâng thân thể của Ngao Tiểu No lên sẽ rất là miễn cưỡng, khi Ngao Tiểu No bay trên không trung, Diệp Phàm luôn lo lắng sẽ bị Ngao Tiểu No rơi xuống đập trúng người.
Diệp Phàm rất có hứng thú dùng ngón tay chọc bụng Ngao Tiểu No.
Bụng của Ngao Tiểu No rất co dãn, chọc một cái liền giống như là khí cầu bị bẹp dí vào, Diệp Phàm chơi vui vẻ vô cùng.
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, thầm cảm thấy khi còn nhỏ Diệp Phàm ngoại trừ không thể ăn, hình như còn không có gì chơi, rất là nhàm chán, thật quá đáng thương.
Ngao Tiểu No bị Diệp Phàm chọc phiền, giương nanh múa vuốt muốn đi cắn Diệp Phàm, Bạch Vân Hi ở bên cạnh xem hứng thú bừng bừng.
......
Diệp Phàm đang chơi với Ngao Tiểu No, trong lòng đột nhiên cảm thấy căng thẳng.
Ý thức có chuyện xảy ra, Diệp Phàm lập tức kéo Bạch Vân Hi bay ra khỏi phi thuyền.
Một tiếng nổ kịch liệt vang lên, phi thuyền trong nổ mạnh biến thành tro tàn.
Diệp Phàm từng trải qua lôi kiếp, ứng đối với nổ mạnh như vậy vẫn giữ vững tinh thần.
(dreamhouse2255)
Tuy rằng Bạch Vân Hi kịp thời sử dụng vòng bảo hộ, nhưng vẫn bị dư ba của vụ nổ tổn thương, trong ngực Bạch Vân Hi khí huyết phập phồng, hộc ra một ngụm máu.
"Hỏa Diễm Lôi Châu, thứ này không dễ luyện chế!" Tiểu Tháp thấy Bạch Vân Hi bị thương, không có nói mát như lúc trước nữa.
Diệp Phàm xanh mặt, lạnh lùng hỏi: "Đồ vật của Trung Đại Lục?"
Tiểu Tháp gật đầu: "Chắc là vậy."
Lê Dục nhìn Diệp Phàm bay trên không trung, nói: "Hắn tránh thoát rồi." Hỏa Diễm Lôi Châu là pháp khí phòng thân mà Lê Phong cho Lê Dục, hiệu quả công kích tuyệt đỉnh.
"Linh hồn lực của hắn rất kinh người, phỏng chừng là trước đó có phòng bị." Lê Dĩnh nói.
"Truyền tống đi trước." Bạch Vân Hi nói.
Bạch Vân Hi cảm nhận được vài cỗ hơi thở Nguyên Anh, ý thức được bọn họ sa vào bẫy rập, trong lòng tức khắp dâng lên dự cảm không tốt.
Diệp Phàm phát động Truyền Tống Phù, lại phát hiện không gian bị đóng cửa.
"Truyền Tống Phù không phát động được." Diệp Phàm đen mặt, Truyền Tống Phù không phát động được, đại khái chỉ có hai loại khả năng, một là có người bố trí trận pháp ở nơi này, một loại khác là có tu sĩ Hóa Thần đóng cửa không gian, hắn không cảm giác được hơi thở của trận pháp ở đây, vậy chỉ có thể là có tu sĩ Hóa Thần ra tay.
(dreamhouse2255)
Bạch Vân Hi cau mày, hiển nhiên là không dự đoán được chuyện này sẽ phát sinh.
Nghĩ đến lão quái vật Thần Phong Tông có thể đã liên thủ với người của Trung Đại Lục, Bạch Vân Hi không khỏi cảm thấy lo lắng.
"Diệp Phàm, ngươi thử xem xem có thể phá đi phong tỏa, truyền tống ra ngoài hay không." Bạch Vân Hi nói.
Diệp Phàm tế ra Đan Tháp, đập về phía không trung, Tháp Linh ai u ai u kêu, không trung giam cầm rất vững chắc, công kích của Diệp Phàm không thu được hiệu quả gì.
"Tránh ra!" Một tiếng quát quen thuộc truyền vào trong tai Diệp Phàm, trong lòng Diệp Phàm lập tức an định xuống.
Một đạo kiếm quang huyết hồng đánh lên trên lồng khí, toàn bộ lồng khí nháy mắt hóa thành mảnh nhỏ.
Bên trong không trung, Diệp Khải Hiền mặc phát thanh y, nhất kiếm Lăng Tiêu, phong hoa vô hạn.
Diệp Khải Hiền vừa tới, Đan Mặc tức khắc liền hốt hoảng.
"Diệp Khải Hiền tới, chúng ta chạy trước đi." Đan Vọng sợ hãi nói.
Thần Phong Tông vẫn luôn chú ý động tĩnh của Đan Cốc bọn họ, biết Đan Cốc bọn họ có động tác lớn, lão tổ Thần Phong Tông liền ám chỉ có thể ngầm giúp đỡ một tay, nhưng ngoài mặt sẽ không xuất hiện.
(dreamhouse2255)
Thần Phong Tông dù sao cũng là khôi thủ chính đạo, nếu năm lần bảy lượt vô cớ ức hiếp Bích Vân Tông, môi hở răng lạnh, khó tránh khỏi sẽ khiến cho các đại tông môn khác liên hợp nhằm vào Thần Phong Tông.
Diệp Khải Hiền vừa xuất hiện, lão tổ Thần Phong Tông ước chừng là đã cảm thấy không giữ chân được đám người Diệp Phàm, lập tức liền rút lui.
Lê Dĩnh nhìn Diệp Khải Hiền trên không trung, sắt mặt đột nhiên tái nhợt đi, "Đó là Tru Thiên Kiếm."
"Là phỏng phẩm đi." Lê Dục thì thào nói.
Lê Dĩnh nhìn bảo kiếm huyết sắc trên tay Diệp Khải Hiền, thì thào: "Hình như là chính phẩm!"
"Sao có thể là chính phẩm được? Chính phẩm không có khả năng ở nơi này!" Lê Dục không cho là đúng nói.
Đan Vọng nghi hoặc hỏi: "Tru Thiên Kiếm là cái gì?"
Lê Dĩnh nhìn Đan Vọng một cái, không khỏi cảm thấy ghét bỏ Đan Vọng vô tri, "Tru Thiên Kiếm là một thanh Thần kiếm, cấp bậc không thể xác định, nó nguyên bản được luyện chế ra là để loại bỏ Ma tộc xâm lấn, truyền thuyết kiếm này từng chém không ít Hóa Thần Ma tộc, bởi vì lây nhiễm quá nhiều máu cùng oán khí của Ma tộc, người cầm kiếm sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, thích gϊếŧ chóc thành tính, bởi vì ma khí quá nặng, sau này đã bị phong ấn."
(dreamhouse2255)
Lê Dục nhíu mày, Thần kiếm có linh, mỗi đời chủ nhân của Tru Thiên Kiếm đều là người kinh tài tuyệt diễm, nếu như Thần kiếm không tán thành, cho dù chỉ cách trong gang tấc, vậy cũng không phát hiện ra được, nếu như Thần kiếm cảm thấy có duyên với vị kiếm sư nào đó, nó liền sẽ chủ động hiện thế.
Tru Thiên Kiếm hung danh cường thịnh, rất nhiều kiếm sư tự cho là kiếm thuật cao siêu ở Trung Đại Lục đều từng thử tìm kiếm tung tích của Tru Thiên Kiếm, kết quả, Tru Thiên Kiếm lại là ở Nam Đại Lục sao?
Diệp Khải Hiền bổ một kiếm về phía Lê Dĩnh cùng Lê Dục, kiếm thế như hồng, Lê Dục cùng Lê Dĩnh hoảng loạn trốn tránh đi.
Kiếm uy cuồn cuộn xé rách thiên địa, dưới cỗ kiếm uy này, Lê Dĩnh cảm giác như muốn đứng thẳng cũng khó khăn.
Lê Dục bị kiếm của Diệp Khải Hiền dọa sợ rồi, lúc trước Lê Dục nghe Đan Vọng nói là Diệp Khải Hiền kiếm thuật lợi hại, hắn còn từng muốn đi tìm Diệp Khải Hiền đấu một phen, giờ phút này, Lê Dục tự nhiên là đã không còn dám ý suy nghĩ như vậy.
Đối mặt với kiếm uy hủy thiên diệt địa, Lê Dục căn bản không dậy nổi dũng khí đánh trả.
Lê Dục hoảng loạn né tránh đi công kích của Diệp Khải Hiền, Lê Dục cảm giác, một khi hắn bị kiếm quang bổ trúng, nhất định sẽ bị cắt thành hai nửa.
Lê Dĩnh phát động Truyền Tống Phù, lại phát hiện ra không truyền tống được.
Truyền Tống Phù trong tay Lê Dục cũng như thế.
(dreamhouse2255)
"Truyền Tống Phù không phát động được, có phải là do giúp đỡ mà ngươi mời tới không, còn không mau bảo hắn xóa bỏ kết giới." Lê Dục hoảng sợ gào lên với Đan Vọng.
Kiếm quang sắc bén lần thứ hai bổ tới, sắc mặt của Lê Dục càng trở nên cuồng loạn.
"Không thể nào!" Đan Vọng lo sợ không yên nói.
Thần Phong lão tổ đã đi rồi, Diệp Khải Hiền khẳng định sớm đã đánh nát không gian phong tỏa.
"Là thanh kiếm kia, thanh kiếm kia hình thành không gian kiếm vực." Lê Dĩnh nói.
Trong lòng Đan Vọng run rẩy dữ dội, đóng cửa không gian, đó là thủ đoạn của tu sĩ Hóa Thần, Diệp Khải Hiền nhờ có thanh kiếm này, cư nhiên cũng có được thủ đoạn như vậy sao?
Lê Dĩnh cắn môi, đảo đảo mắt, một lúc sau, nàng giống như là hạ quyết tâm gì lớn lắm.
"Ra!" Lê Dĩnh lấy ra một khối lệnh bài phát động, một tu sĩ bạch y từ trong lệnh bài đi ra.
Tu sĩ bạch y vừa xuất hiện, một cỗ uy áp nồng đậm thổi quét qua toàn trường, bộ mặt của tu sĩ bạch y hơi mơ hồ, hơi thở cũng khá là cổ quái.
"Tu sĩ Hóa Thần?" Bạch Vân Hi kinh ngạc nói.
Diệp Phàm lắc đầu: "Không phải, là phân thân Hóa Thần."
Tu sĩ Hóa Thần có thể luyện chế phân thân, phân thân có được một phần thực lực của tu sĩ Hóa Thần, nhưng lại yếu hơn tu sĩ Hóa Thần không ít, nếu như phân thân Hóa Thần bị hao tổn, bản thân tu sĩ Hóa Thần cũng sẽ chịu ảnh hưởng không nhỏ, nếu phân thân Hóa Thần không dùng tới, có thể lần nữa hợp nhất với tu sĩ Hóa Thần.
Diệp Phàm nhìn Lê Dĩnh, thầm nghĩ: Hóa Thần sau lưng Lê Dĩnh quả thực là chiếu cố nữ nhân này, ngay cả phân thân cũng cho nàng mượn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.