Bên trong sơn động.
"Mập Mạp, ngươi xem Hồn Thủ Ấn ta học thế nào??" Diệp Phàm đắc ý hỏi.
Tháp Linh lắc lắc người, nhàn nhạt đáp: "Qua loa đại khái đi."
Ngày trước Tháp Linh ở lại Tiên Đan Môn nhiều năm, từng gặp qua không ít thiên tài, nhưng còn không có thiên tài nào trên phương diện lĩnh ngộ Hồn Thủ Ấn có thể so được với Diệp Phàm, nhưng Tháp Linh nhìn Diệp Phàm không vừa mắt, tự nhiên sẽ không nói ra lời hay ho gì.
Diệp Phàm lườm Tháp Linh một cái, không cao hứng nói: "Nếu như ta là qua loa đại khái, vậy trình độ hai cái thiên tài của Tiên Đan Môn kia chính là cặn bã."
Tháp Linh phiêu phù trên không trung, khinh thường hừ một tiếng: "Nếu như hai cái tên kia ngay cả ngươi cũng không bằng, vậy sao có thể gọi là thiên tài, cùng lắm là đồ ngu mà thôi."
Diệp Phàm gật đầu: "Nói cũng phải."
Bạch Vân Hi nhìn Tháp Linh, dò hỏi: "Hai người kia có còn ở gần đây không?"
Tháp Linh lắc đầu: "Không biết."
Bạch Vân Hi nghi hoặc hỏi: "Không phải ngươi có thể cảm nhận được sao."
Tháp Linh gật đầu: "Ta cảm ứng không thấy, nhưng bọn họ chưa chắc đã không ở gần đây."
"Vậy sao." Bạch Vân Hi suy tư một chút, rất nhanh liền phản ứng lại. Nếu như đối phương đóng cửa cảm ứng châu, hoặc là thu vào trong nhẫn không gian, vậy Tháp Linh liền không cảm ứng được.
(dreamhouse2255)
"Nhất định là ở gần đây." Ngao Tiểu No chắc chắn nói.
Bạch Vân Hi nghi hoặc nhìn Ngao Tiểu No: "Làm sao ngươi biết được?"
Ngao Tiểu No
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-chi-khi-tu-hoanh-hanh/990516/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.