Đan Vọng nhìn đám người giao chiến, trong lòng hơi do dự.
"Cốc chủ, có cần đi hỗ trợ không?" Đan Minh nhịn không được hỏi.
Lão tổ Thần Phong Tông là vì Đan Cốc bọn họ mà ra tay, nếu cốc chủ khoanh tay đứng nhìn, chỉ sợ là không tốt lắm.
Đan Vọng cau mày, không nói gì, nếu Thần Phong lão tổ đã ra tay, hắn lại đi cắm vào, vậy chẳng phải là nói Thần Phong lão tổ ngay cả mấy tiểu bối cũng không đối phó được sao?
Nhưng thực lực của Diệp Khải Hiền quá mạnh, Thần Phong lão tổ cư nhiên không bắt được, cứ giằng co như vậy cũng không thể!
Đan Vọng do dự một lát, rốt cuộc quyết định gia nhập chiến cuộc.
Đan Vọng mới vừa ra tay liền bị một con rối Nguyên Anh chặn lại, con rối Nguyên Anh khí thế bức người, rất là bất phàm.
Đan Vọng nhíu mày, nhìn thấy Diệp Phàm ung dung đứng cạnh.
Diệp Phàm mím môi, như hổ rình mồi nhìn Đan Vọng.
Đan Vọng vừa ra tay, Diệp Phàm liền chỉ huy con rối chặn Đan Vọng lại.
Đan Vọng là đan sư, thực lực bình thường, bị con rối cuốn lên liền không thể thoát thân.
Diệp Phàm khinh thường nhìn Đan Vọng: "Thực lực của lão già này chẳng ra gì, kém con xà biến dị kia nhiều."
Ngao Tiểu No nhàn nhạt nói: "Hắn phỏng chừng là lão thấp khớp, không đáng để lo, mà xung quanh đang có rất nhiều người muốn tìm cơ hội xuống tay đây, ngươi cẩn thận một chút." Nếu như Diệp Khải Hiền cùng lão đầu Thần Phong Tông kia đánh lưỡng bại câu thương, để người khác nhặt tiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-chi-khi-tu-hoanh-hanh/990506/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.