"Nhị ca, bằng không chúng ta đổi tửu lâu khác đi?" Diệp Cẩm Văn hơi do dự một chút, đề nghị hỏi. Diệp Phàm không vui nói: "Sao phải đổi, đồ ăn cũng sắp lên rồi!" Hiện tại rời đi không phải thể hiện là bọn họ e ngại sao. Diệp Cẩm Văn: "......" "Lại nói tiếp, vừa nãy còn bảo là đồ ăn săp lên, sao hiện tại còn chưa có." Diệp Phàm không vui nói. Diệp Cẩm Văn thở dài, trấn an: "Đừng vội, chắc là sắp rồi." Che giấu hành tung thật sự là rất dễ gặp phải loại phiền toái này, bị người khác chậm trễ. Diệp Phàm bắt một gã sai vặt lại, hỏi: "Đồ ăn của ta đâu, sao còn chưa mang lên, hiệu suất của tửu lâu các ngươi cũng quá chậm trễ rồi đi." "Khách quan, đại sư phụ đang làm, rất nhanh là xong rồi." Gã sai vặt Trúc Cơ đáp. Diệp Phàm không vui nói: "Nửa canh giờ trước ngươi cũng nói như vậy, hiện tại một món đồ ăn cũng chưa có đâu." "Khách quan a! Đã tới lúc này rồi, ai còn để ý chuyện ăn uống nữa! Đạo lữ của thiếu tông chủ Thần Phong Tông tới, vị tiền bối kia tuyệt sắc khuynh thành, ngài không đi xem một cái sao? Nếu như được vị tiền bối kia coi trọng, thu làm hộ vệ gì đó liền tiền đồ vô lượng, quang tông diệu tổ đó." Gã sai vặt kích động nói. Diệp Phàm không vui trợn trắng mắt: "Làm hộ vệ cho nha đầu chết tiệt kia thì quang tông diệu tổ cái gì, đầu óc ngươi có vấn đề sao?" "Ngươi nói cái gì?" Nghe thấy Diệp Phàm gọi Giang Lăng Tuyết là nha đầu chết tiệt, mấy tu sĩ xung quanh liền xúm lại, một đám người lộ ra vẻ mặt giận dữ. "Làm càn!" Một tu sĩ vươn tay về phía Diệp Phàm. Diệp Cẩm Văn thả ra một đạo kiếm khí, bức lui tu sĩ nọ, cánh tay vươn về phía Diệp Phàm xuất hiện một vết thương rất sâu, máu tươi ào ào chảy xuống. "Bích Không Kiếm Ý?" Tu sĩ Kim Đan cầm đầu nhìn Diệp Cẩm Văn, sắc mặt tràn đầy khủng hoảng. Mấy tu sĩ khác nghe nói tới bốn chữ Bích Không Kiếm Ý, hai mặt nhìn nhau, đều bị dọa tới mềm chân. Mấy tu sĩ Thần Phong Tông nghe thấy Diệp Phàm nói Giang Lăng Tuyết là nha đầu chết tiệt, nguyên bản còn muốn đi lên giáo huấn cho Diệp Phàm một trận, tranh công trước mặt Giang Lăng Tuyết, nhưng vừa thấy Diệp Cẩm Văn ra tay, lập tức ý thức được là đá vào tấm ván sắt. "Diệp tiền bối, hiểu lầm, hiểu lầm!" Ngao Tiểu No nhìn mấy tu sĩ Kim Đan bị dọa tới mềm chân, nhìn Diệp Cẩm Văn nói: "Diệp Tiểu Tam, đám người này rất sợ ngươi a! Ngươi thật uy phong!" Diệp Cẩm Văn cười cười, thầm nghĩ: Bọn họ không phải sợ hắn, mà là sợ đại ca hắn, đại ca trong thú triều nhất chiến thành danh, bộ dáng thị huyết dọa sợ rất nhiều người, hắn cũng tu luyện Bích Không Kiếm Ý giống đại ca, mặt mũi lại làm ngụy trang, bọn họ phỏng chừng cũng không biết hắn là ai. "Không ngờ rằng Diệp đạo hữu cũng ở đây!" Giang Lăng Tuyết đi tới nói. Diệp Cẩm Văn nhàn nhạt gật đầu với Giang Lăng Tuyết: "Giang đạo hữu, thật trùng hợp!" Giang Lăng Tuyết nhìn về phía hai tu sĩ bên cạnh Diệp Cẩm Văn, Bạch Vân Hi ngụy trang rất hoàn mỹ, nhưng vòng đeo trên tay lại làm bại lộ thân phận của hắn. "Bạch đạo hữu cùng Diệp đan sư cũng tới, mấy thuộc hạ của ta có mắt không tròng, đắc tội rồi." Giang Lăng Tuyết nói. "Giang tiểu thư nói quá lời, việc này cũng phải trách A Phàm quá không lựa lời." Bạch Vân Hi nhàn nhạt đáp lại. Bạch Vân Hi cùng Giang Lăng Tuyết cách không nhìn nhau, ai cũng không nói nữa, tình cảnh nhất thời rơi vào yên tĩnh. Mọi người xung quanh đều không nhịn được lén lút nhìn qua. Gã sai vặt ban nãy nhìn một màn này, hai chân mềm nhũn. Diệp Phàm chống eo, không vui nhìn hắn: "Đồ ăn của ta đâu, mau mang lên đi." Lời nói của Diệp Phàm nháy mắt đánh vỡ yên tĩnh. Gã sai vặt luống cuống tay chân nói: "Ta lập tức đi thúc giục." Gã sai vặt bị dọa cho mồ hôi đầy đầu, sau bếp kỳ thật sớm đã làm xong hết đồ ăn, chẳng qua lo lắng nhóm Giang Lăng Tuyết nhiều người, tới lúc đó gọi thêm đồ ăn bọn họ lại làm không kịp, liền ưu tiên cung phụng bên Giang Lăng Tuyết, mà hiện tại, Giang Lăng Tuyết chỉ có một, bên này lại có tới ba đại nhân vật. Diệp Phàm bất mãn chống eo: "Lấy cái tốc độ rách nát này, nơi đây chỉ sợ không lâu nữa sẽ phải đóng cửa." Giang Lăng Tuyết cười cười, hàn huyên với Diệp Cẩm Văn hai câu xong liền trở về ghế lô. ...... Thân phận nhóm người Diệp Phàm vừa bại lộ, mấy gã sai vặt rất nhanh liền mang chút rượu lên tặng lễ bồi tội Ngao Tiểu No ngâm mình trong bình rượu, rượu chẳng mấy chốc liền bị hút sạch. "Diệp Phàm, nữ nhân kia còn rất cho ngươi mặt mũi, không có gọi ngươi là Diệp sư điệt." Ngao Tiểu No ha ha cười nhạo. Diệp Phàm trừng mắt nhìn Ngao Tiểu No một cái: "Ta chính là đan sư Thiên cấp!" "Đan sư Thiên cấp mà thôi, cũng không có gì ghê gớm, không phải là biết luyện chế mấy viên kẹo sao?" Ngao Tiểu No khinh thường nói. Diệp Cẩm Văn: "......" Quỷ linh nhị ca nuôi khẩu khí thật lớn, nhưng con quỷ linh này cũng không đơn giản, có vẻ kiến thức rất rộng rãi. Bại lộ thân phận, đồ ăn mà Diệp Phàm muốn rất nhanh liền được mang lên. "Nhị ca, ngươi rất thích ăn a!" Diệp Phàm gật đầu: "Đúng vậy! Đại ca hại thảm ta! Tên kia tử nhỏ liền gạt ta ăn Tích Cốc Đan, làm hại ta bỏ lỡ bao nhiêu nhân gian suиɠ sướиɠ! Nếu không phải ta đánh không lại hắn, thật sự là muốn thả tay đánh với hắn một trận." Diệp Cẩm Văn lắc đầu: "Cái này còn thật sự không thể trách đại ca, bởi vì đại ca cũng là ăn Tích Cốc Đan lớn lên mà." Diệp Phàm: "Đúng vậy! Đại ca ngại nhất là phiền toái." Ăn cơm cũng cảm thấy phiền toái! Thật sự là hết thuốc chữa, Hứa đại ca đi theo đại ca thật sự là quá ủy khuất hắn. ...... Gã sai vặt mang đồ ăn lên xong trở lại bếp liền bị mọi người vây quanh lại. "A Toàn, ngươi nói cái gì với Diệp đan sư đó?" "A Toàn, ta hình như nghe thấy ngươi nói quang tông diệu tổ." "A Toàn, lá gan của ngươi cũng lớn thật! Đạo lữ của Diệp đan sư còn ngồi đó đây, ngươi cư nhiên dám khuyên hắn đi làm hộ vệ cho Giang tiền bối." ...... Trương Toàn xoa xoa tay, mặt đầy chua xót, hắn không phải không biết đó là Diệp đan sư sao? Nếu hắn biết, sao còn dám nói ra lời như vậy! Giang Lăng Tuyết chính là vị hôn thê trước của Diệp đan sư a! Hắn cư nhiên khuyên Diệp Phàm đi làm hộ vệ cho Giang Lăng Tuyết? Bích Vân Tông không ai dám chọc giận người này, thiếu tông chủ Thần Phong Tông cũng không dám đắc tội người này. "Ta nghe nói đạo lữ của Diệp đan sư là một người phong hoa tuyệt đại, sao thấy không giống lắm." Trương Toàn rầu rĩ nói: "Chắc đã làm ngụy trang rồi đi." Nếu không phải vì đã làm ngụy trang, hắn cũng không đến nỗi không nhận ra! Chưởng quầy vội vội vàng vàng đuổi tới, "Nhanh lên đồ ăn, nhanh lên đồ ăn." "Chưởng quầy, lên bên nào trước? Là Diệp tiền bối hay là Giang tiền bối?" Chưởng quầy do dự một chút, hỏi: "Lên chỗ Diệp tiền bối trước đi, A Toàn, Diệp tiền bối dùng kiếm kia là Diệp Cẩm Văn tiền bối, hay là Diệp Khải Hiền tiền bối?" "Ta không biết!" Trương Toàn gãi gãi đầu nói. Giang tiền bối chỉ gọi Diệp đạo hữu, hắn cũng không phân biệt được. "Nếu là Diệp Cẩm Văn tiền bối thì còn tốt, nếu là Diệp Khải Hiền tiền bối liền phiền toái." Chưởng quầy lo lắng nói. Trương Toàn khó hiểu hỏi: "Vì sao là Diệp Khải Hiền tiền bối liền phiền toái?" Chưởng quầy hận sắt không thành thép nhìn Trương Toàn: "Còn phải hỏi sao, Diệp Khải Hiền đánh đến điên rồi, người một nhà cũng đánh." "Nhưng ta nghe nói, Diệp Khải Hiền tiền bối hiên ngang lẫm liệt, lòng mang thiên hạ. Khi hải thú triều tới luôn là người đầu tiên đứng dậy, hăng hái chiến đầu ở tuyến đầu, là một tu sĩ phẩm hạnh xuất sắc." Trương Toàn nói. Chưởng quyầ trợn trắng mắt, thầm nghĩ: Diệp Khải Hiền trước sau hăng hái chiến đấu ở tuyến đầu hoàn toàn không phải là vì hắn lòng mang thiên hạ, hắn thuần túy là vì hiếu chiến. Diệp Khải Hiền giết chóc quá nhiều trong hải thú triều, xác thật hơi có xu hướng tẩu hỏa nhập ma. Dưới thao tác của người có tâm, hình tượng của Diệp Khải Hiền có hơi thiên hướng ma đầu, Diệp Khải Hiền ít nói, cho dù nghe thấy lời đồn như vậy cũng sẽ không mở miệng giải thích cái gì, dần dà, các loại lời đồn càng truyền càng thịnh. Tu chân giới sùng bái cường giả, Diệp Khải Hiền tuy rằng bị truyền thành ma đầu, nhưng người ngưỡng mộ hắn vẫn không ít. ...... Trong ghế lô. Giang Lăng Tuyết cau mày lại, sắc mặt âm trầm: "Không ngờ lại gặp được Diệp Cẩm Văn ở nơi này." Tô Yên Nhiên đảo đảo mắt, nói: "Chắc là bọn họ cũng đi Đế Thiên Thành." Giang Lăng Tuyết gật đầu: "Thời gian này, xuất hiện ở đây, ngoại trừ đi Đế Thiên Thành cũng không có cách giải thích khác." "Huynh đệ Diệp gia thật kỳ quái, đang yên đang lành lại đi dịch dung." Tô Yên Nhiên nói. Giang Lăng Tuyết hít sâu một hơi: "Nghe nói Đế Thiên Thành Nguyên Anh đi đầy đất, Kim Đan không khác gì chó mèo, chúng ta cũng nên điệu thấp một chút đi." Thần Phong Tông tuy rằng là tông môn đỉnh cấp, nhưng nàng cũng chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, hoàn toàn không thể so với những tu sĩ Nguyên Anh lâu đời khác. Bên trong tu sĩ Nguyên Anh có rất nhiều kẻ liều mạng, chuyên môn chọn tu sĩ lạc đàn để ra tay, làm một phiếu lớn, lại trốn đi mấy trăm năm, ngay cả Hóa Thần cũng không làm được gì. "Ta nghe nói linh căn của Diệp Phàm rất kém, bế quan mấy năm cũng không cảm nhận được bình cảnh Nguyên Anh, lần này hắn đi Đế Thiên Thành chắc là vì tìm kiếm cơ duyên." Tô Yên Nhiên hơi có chút vui sướng khi người gặp họa nói. Diệp Phàm không có thăng cấp Nguyên Anh, ít nhiều làm người của Thần Phong Tông thở dài nhẹ nhõm một hơi. Diệp Khải Hiền lập nên chiến tích kinh người trong hải thú triều, đánh ra uy danh chiến thần, Quý Lương Xuyên đã bị Diệp Khải Hiền bỏ xa lại phía sau. Diệp Phàm vừa là đan sư Thiên cấp, vừa là trận pháp sư Thiên cấp, nếu như lại thăng cấp Nguyên Anh, Quý Lương Xuyên chỉ sợ sẽ bị Diệp Phàm đạp dưới chân. "Ta cũng nghe nói, linh căn thân thể của Diệp Phàm tựa hồ không tốt lắm." Giang Lăng Tuyết nói. Giang Lăng Tuyết thầm nghĩ: Loại chuyện như đoạt xá này chỉ có thể làm một lần, làm đến lần thứ hai, linh hồn sẽ hỏng mất. Giang Lăng Tuyết khá là kỳ quái Diệp Phàm không có đoạt xá thân thể nào linh căn tốt một chút, Giang Lăng Tuyết nghĩ rồi lại nghĩ, lại cảm thấy muốn đoạt xá thành công không dễ dàng gì, có thể tìm được một tu sĩ có linh căn đã rất không tồi. Diệp Phàm tiến vào Bích Vân Tông không có trải qua bất kỳ kiểm tra đo lường nào, cũng không ai biết linh căn của Diệp Phàm rốt cuộc ra làm sao. Bên ngoài thật ra có một lời đồn nói Diệp Phàm sở hữu tám linh căn, nhưng lời đồn này thật sự không mấy đáng tin cậy, nếu Diệp Phàm thật sự có tám linh căn, vậy cơ bản không thể trong thời gian ngắn tu luyện tới Kim Đan đỉnh, Giang Lăng Tuyết cảm thấy Diệp Phàm rất có thể là tu sĩ song linh căn, hoặc là tam linh căn. ...... Mấy gã sai vặt mang đồ ăn lên xong liền dưới chân bôi dầu chạy vội đi. Diệp Phàm nếm một miếng đồ ăn, rầu rĩ nói: "Tay nghề tạm được, nhưng nguyên liệu quá kém, dùng đại yêu Nguyên Anh làm đồ ăn ăn mới ngon." Mấy tu sĩ đi ngang qua nghe thấy lời này, lập tức lách mình tránh đi. Bạch Vân Hi uống một ngụm rượu, sắc mặt khá là buồn bực. Diệp Phàm đảo đảo đồ ăn, kỳ quái nhìn Bạch Vân Hi: "Vân Hi, ngươi không ăn sao?" Bạch Vân Hi lắc đầu: "Ngươi ăn đi." Bạch Vân Hi thở dài, hắn có thể cảm giác được rất nhiều tầm mắt nhìn trộm dừng trên người hắn, Bạch Vân Hi âm thầm trợn trắng mắt, hắn cũng không có thói quen ăn cho người khác xem, lần sau vẫn nên vào trong ghế lô ăn. Diệp Phàm nhìn Ngao Tiểu No chìm trong bình rượu, ghen ghét nói: "Vân Hi, ngươi xem còn ma quỷ này, ngươi nguyện ý cho nó uống nhiều như vậy, lại không cho phép ta uống rượu." Bạch Vân Hi thong thả ung dung nói: "Nó rất yếu, uống say ta khống chế được,ngươi quá mạnh, uống say ta không khống chế được a!" Diệp Phàm cảm thấy mỹ mãn gật đầu: "Nói cũng phải, ta mạnh hơn con thú bốn chân này nhiều." Đám người Diệp Phàm ăn xong liền lên đường. Tuy rằng Diệp Phàm không có sợ Giang Lăng Tuyết, nhưng gặp mặt cũng khó tránh khỏi xấu hổ, liền đi trước. "Cẩm Văn, ngươi có từng tham gia đại hội Nguyên Anh không?" Diệp Phàm tò mò hỏi. Diệp Cẩm Văn gật đầu: "Đã từng đi qua, hai mươi mấy năm trước ta từng cùng gia gia tới, bên trong Đế Thiên Thành ai cũng không thể khinh thường, ngay cả ăn mày, nói không chừng đó chính là vị cao nhân nào muốn đi thể nghiệm nhân sinh." "Ăn mày bên trong Đế Thiên Thành nhất định không phải là ăn mày bình thường." Có thể ăn xin bên trong Đế Thiên Thành mà không bị đuổi ra, khẳng định là không bình thường! ...... Nhóm người Diệp Phàm thừa dịp bóng đêm rời đi, bọn họ vừa đi, Giang Lăng Tuyết liền nhận được tin tức. Giang Lăng Tuyết ngồi trong phòng, nghĩ tới bộ dáng ân cần của Diệp Phàm đối với Bạch Vân Hi, luôn cảm thấy có chút hụt hẫng. Có một đoạn thời gian rất dài, Giang Lăng Tuyết phi thường hận vị hôn phu chưa từng gặp mặt Diệp Phàm này, luôn cảm thấy đối phương không xứng với nàng, Giang Lăng Tuyết không nghĩ tới, Diệp Phàm cũng không đặt nàng vào trong mắt, Giang Lăng Tuyết nghĩ tới chuyện lần trước ở cổ mộ Hóa Thầm, phát hiện, cho dù là lần trước hay lần này, Diệp Phàm tựa hồ đều lười nhìn nàng lấy một cái. Nghĩ tới Bạch Vân Hi được Diệp Phàm phủng trong lòng bàn tay, Giang Lăng Tuyết liền không khỏi cảm thấy hụt hẫng, Dung Thiên Kính, Đa Bảo Vòng, vô số đan dược Thiên cấp, Bạch Vân Hi chiếm quá nhiều tiện nghi, Diệp Phàm đối xử với Bạch Vân Hi tốt như vậy, hoàn toàn không đề phòng vị đạo lữ này một chút nào, cũng không sợ một ngày nào đó sẽ bị Bạch Vân Hi phản bội.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]