Diệp Phàm đưa nồi lên giá, hầm một nồi canh gà, hương thơm nồng đậm phiêu ra.
Diệp Phàm không ngừng hít khí, vẻ mặt say mê.
“Lại thêm chút muối, sau đó thêm chút hành, sau đó liền đại công cáo thành.”
Tư Đồ Kiều Kiều ngồi bên cạnh xem, nhíu mày lại, Phạn Dạ thật sự là phù sư thâm tàng bất lộ? Phù sư cao minh sẽ lãng phí thời gian trêи nấu ăn sao, chỉ có tu giả bất nhập lưu mới đi nghiên cứu luyện thực.
Diệp Phàm quay đầu nhìn Tư Đồ Kiều Kiều, không sảng kɧօáϊ nói: “Ngươi đứng phía sau ta làm gì, lại muốn ăn không trả tiền đúng không?” Diệp Phàm vẫy vẫy tay: “Đi đi đi đi, qua một bên đi.”
“Ta có chút chuyện muốn nói với ngươi.” Tư Đồ Kiều Kiều nói.
Diệp Phàm gật đầu, lấy một cây quạt quạt lửa: “Được rồi, nói đi.”
Diệp Phàm cũng không nhìn Tư Đồ Kiều Kiều, chỉ chăm chú để ý nồi canh thịt.
Tư Đồ Kiều Kiều nhìn về phía động phủ của Thịnh Chí Hạo: “Có thể mượn một bước nói chuyện không?”
Diệp Phàm nhìn Tư Đồ Kiều Kiều: “Có gì không thể nói sao? Chẳng lẽ…… ngươi coi trọng ta?”
(dreamhouse2255)
Diệp Phàm lại lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không được, ta là người chuyên nhất, ta chỉ thích Tịch Vân, cho dù ta không thích Tịch Vân, cũng sẽ không thích người như ngươi, ta không thích hung ba ba.”
Tư Đồ Kiều Kiều tức giận: “Ngươi suy nghĩ quá nhiều, ta muốn nói với ngươi vấn đề phù chú.”
“Hừ, chuyện ngươi trộm đồ phổ của ta đưa cho lão quái vật giấu không nổi nữa?”
Diệp Phàm múc một ngụm canh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-chi-khi-tu-hoanh-hanh/990404/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.