Đoàn xe đi giữa hai vách núi chật hẹp, một tu sĩ áo xám xuất hiện cản đường.
Tu sĩ trêи mặt đầy vết sẹo, vừa nhìn đã biết là không dễ đối phó.
Đoàn xe lập tức ngừng lại.
Bạch Vân Hi cau mày lại, truyền âm cho Diệp Phàm: “Người nào vậy? Chúng ta không phải đã bị lộ đi?”
Diệp Phàm lắc đầu: “Không biết.”
Lão quản gia bên người Tư Đồ Kiều Kiều banh mặt đi ra hỏi: “Các hạ là người phương nào, cớ gì chắn trước xa giá của chúng ta?”
“Trợ thủ của ta chết rồi, cần tìm mấy kẻ mới thay thế, ta vốn dĩ muốn bắt sơn tặc tập kϊƈɦ ở chỗ này, nhưng bọn họ không có chút thiên phú phù thuật nào, cho nên không dùng được, bất quá, bọn họ nói cho ta, trong đoàn xe này có một thiên tài chế phù!” Tu sĩ mặt sẹo bình đạm nói.
Bạch Vân Hi nhíu mày, sơn tặc tập kϊƈɦ ở chỗ này? Nơi này nguyên bản có sơn tặc tập kϊƈɦ? Tập kϊƈɦ ai chứ?
Diệp Phàm chớp chớp mắt, truyền âm cho Bạch Vân Hi: “Hắn đang nói tới ta sao? Sao hắn biết ta là thiên tài chế phù, người bình thường chỉ biết ta có năng lực luyện đan.”
Bạch Vân Hi: “……”
(dreamhouse2255)
Diệp Phàm ngu ngốc, đối phương đương nhiên không phải tới tìm Diệp Phàm, hắn hẳn là tới vì Kiều Kiều công chúa, Kiều Kiều công chúa kia thiên phú dị bẩm, phù thuật kinh người, một đường này Bạch Vân Hi đã nghe đến tai mọc kén.
Trêи đường có rất nhiều tu giả vì chọc vui công chúa, ở thời điểm giao lưu cố ý nói lời hay ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-chi-khi-tu-hoanh-hanh/990398/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.