Diệp Phàm nhàm chán lật xem điển tịch, Bạch Vân Hi từ trong phòng đi ra.
“Người Thần Nông Gia gửi tin tới, ngươi xem một chút đi.” Bạch Vân Hi nói.
Diệp Phàm nhận lấy di động của Bạch Vân Hi, xem xét một chút, hứng thú cảm thán: “Linh thảo không tồi a!”
Bạch Vân Hi gật đầu: “Đúng vậy! Người Thần Nông Gia có ý muốn dùng linh thảo này mua dược dạ dày của ngươi.”
Diệp Phàm nghi hoặc ngẩng đầu hỏi: “Bốn viên Tiêu Linh Đan hẳn là đủ dùng rồi mới đúng! Bọn họ cần nhiều như vậy làm gì, Tiêu Linh Đan ăn nhiều cũng không có gì chỗ tốt.” Tác dụng chủ yếu của Tiêu Linh Đan là để nhằm vào người không thể tiêu hóa được linh dược, người thường ăn không có chỗ hỏng gì, nhưng cũng không có chỗ nào tốt.
Bạch Vân Hi nhún vai: “Thần Nông Gia có khả năng có khá nhiều người mắc bệnh về dạ dày, số lượng bọn họ cần khá lớn.”
Diệp Phàm đắc ý cong khóe miệng, “Ta đã nói Tiêu Linh Đan của ta dùng được, bọn họ còn cho rằng ta gạt người, hiện tại biết là có tác dụng rồi đi! Nha đầu chết tiệt kia còn không tin ta, phải biết rằng ta là người rất đáng tin cậy!”
Bạch Vân Hi: “……”
Bạch Vân Hi gật đầu, bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Diệp Phàm: “Đúng vậy! Đúng vậy! Ngươi lợi hại nhất, đám người có mắt không tròng kia hiện tại nhất định đã hối hận muốn chết.”
(dreamhouse2255)
Diệp Phàm ngạo nghễ tươi cười sáng lạn.
……
Một hồi đập cửa dồn dập vang lên.
Diệp Phàm ra mở cửa, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-chi-khi-tu-hoanh-hanh/990346/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.