Tiếng đập cửa nhịp nhịp vang lên, trêи mặt Bạch Vân Hi không hiện, trong lòng lại âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bạch Vân Hi xụ mặt, đạp Diệp Phàm một chân, lạnh như băng nói: “Đi mở cửa.”
Diệp Phàm không cao hứng xoa xoa chân: “Ngươi làm gì cứ mãi đá ta như vậy, đêm qua còn đá ta xuống dưới giường! Ta đã mua cái giường lớn nhất rồi, ngươi ngủ cũng chưa đủ, nhất định phải đá ta xuống giường mới thôi, Vân Hi, ngươi đừng bá đạo như vậy được không? Dáng ngươi rất nhỏ, cần gì phải bá chiếm một giường lớn như thế chứ?”
Bạch Vân Hi tức giận mắng: “Ta thích như vậy……”
“Được rồi, được rồi, ta đi cửa hàng xem thử còn cái giường nào to hơn nữa không.” Diệp Phàm biểu tình 'thật không có biện pháp nào với ngươi'.
Bạch Vân Hi: “……” Đây căn bản không phải là vấn đề của giường!
Diệp Phàm mở cửa, nhìn thấy người tới, tràn đầy buồn bực oán giận nói: “Đại cữu tử, sao ngươi lại tới lúc này?”
Bạch Vân Cẩn nhìn biểu tình chán ghét của Diệp Phàm, lại nhìn Bạch Vân Hi một cái, khó hiểu hỏi: “Ta tới không đúng lúc sao?”
Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy, rất không đúng lúc!”
(dreamhouse2255)
“Câm miệng!” Bạch Vân Hi lạnh giọng quát lớn.
Diệp Phàm quay đầu, tràn đầy vô tội nhìn Bạch Vân Hi.
Bạch Vân Hi tràn đầy tức giận mắng: “Đừng có cả ngày nhàn rỗi như vậy, tìm chút việc làm đi, đi nhanh lên.”
Diệp Phàm không vui nói: “Mấy ngày nay ta không có sinh ý, lão bà liền ghét bỏ ta. Quả nhiên, người ta luôn nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-chi-khi-tu-hoanh-hanh/990311/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.