Bạch Vân Hi nằm trong phòng bố trí trận pháp hỏa hệ, trêи tường dán đầy phù chú.
Bạch Vân Hi nằm giữa trận pháp, trêи mặt tràn đầy thần sắc thống khổ.
Tuy rằng trong phòng rất ấm áp, nhưng Bạch Vân Hi vẫn có loại cảm giác sắp bị đông lạnh chết.
Diệp Phàm đi vào phòng, ôm lấy Bạch Vân Hi.
Cảm nhận được độ ấm từ thân thể Diệp Phàm truyền tới, tâm trí đang lơ lửng của Bạch Vân Hi cuối cùng cũng lạc định xuống.
“Thật lạnh.” Bạch Vân Hi nhịn không được đưa thân thể tới gần sát Diệp Phàm hơn một chút.
Diệp Phàm ôm chặt lấy Bạch Vân Hi, nóng lòng muốn thử nói: “Vân Hi, chúng ta tới ôm một cái, rất nhanh liền không lạnh.”
Bạch Vân Hi mở mắt ra, cười lên một tiếng, “Chỉ ôm một cái thôi sao?”
Diệp Phàm nghiêm trang gật đầu: “Ta biết làm, ngươi đừng coi ta thành lăng đầu thanh*, tuy rằng ta còn là xử nam, nhưng ta đã xem giáo trình, biết rất nhiều tư thế.”
*Lăng đầu thanh: dùng trong cuộc sống đời thường, nói về người nào đó làm việc không có đầu óc, hoặc không động não, chưa bao giờ phân tích, phán đoán tình hình nội dung, tính chất, đúng sai, phải trái, v.v… của sự việc đã hành động mâu thuẫn với tình hình phát triển của sự việc, cuối cùng vấn đề nhỏ không đáng để mắt tới lại thành ra vấn đề lớn, hậu quả nghiêm trọng, chuyện tốt biến thành chuyện xấu.
(dreamhouse2255)
Bạch Vân Hi muốn cười, nhưng cả người lại lạnh như băng, cười cũng cười không nổi.
“Xem giáo trình ngươi liền biết sao?”
“Ta đương nhiên biết.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-chi-khi-tu-hoanh-hanh/990294/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.