“Diệp thiếu, ngài còn nhớ ta chứ?” Chu Cẩn Chi đầy mặt tươi cười ngồi xuống bên cạnh Diệp Phàm. 
Diệp Phàm gật đầu: “Ta đương nhiên là nhớ! Ngươi chính là tên gian thương bán ngọc thạch kia, đồ vật ta đưa còn chưa đến tay người nhận a!” 
“Quả thật không có.” Chu Cẩn Chi nói. 
Diệp Phàm cau mày: “Hiệu suất làm việc của ngươi quá thấp!” 
“Thật xin lỗi!” Chu Cẩn Chi cười cười. 
“Bỏ đi!” 
“Diệp thiếu, phương thuốc ngươi viết kia là lấy được từ chỗ nào?” Chu Cẩn Chi nhịn không được hỏi. 
Thời điểm Chu Cẩn Chi gọi điện thoại cho Bạch lão đầu nói hắn tìm được phương thuốc của một vị tuyệt thế cao nhân chẳng qua là nói giỡn, bất quá, sau khi Hoa lão y sư xem qua phương thuốc của Diệp Phàm, cư nhiên bội phục không thôi, còn nói cái gì mà sáng nghe đạo, chiều chết cũng không nuối tiếc, thần y, thật là thần y a! 
Bạch lão đầu hay tin liền gọi điện thoại ngay cho hắn, một hai muốn hắn hỗ trợ gặp mặt vị tuyệt thế cao nhân kia một lần. 
“Ta khai a!” Diệp Phàm thản nhiên nói. 
Chu Cẩn Chi: “……” 
(dreamhouse2255) 
“Lần trước hắn phát bệnh có phải là đã cách hai năm rưỡi rồi không?” Diệp Phàm hỏi. 
Chu Cẩn Chi gật đầu: “Đúng vậy.” 
“Nói như vậy thời gian chỉ còn nửa năm nữa.” Diệp Phàm không khỏi lắc đầu. 
Chu Cẩn Chi nhìn Diệp Phàm: “Có phải có biện pháp trị liệu không?” Chu Cẩn Chi cùng Bạch lão gia tử Bạch Sĩ Nguyên là huynh đệ kết nghĩa, cho nên chuyện của Bạch Vân Hi, Chu Cẩn Chi cũng rất để bụng. 
“Dùng dược 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-chi-khi-tu-hoanh-hanh/990190/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.