Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi vừa đến liền nhìn thấy trên núi có rất nhiều tay trống, tay la, một đám từ sĩ man tộc say mê gõ trống, đánh la, thanh âm vang vọng khắp mọi nơi.
Tu sĩ man tộc người nào người nấy cơ bắp cuồn cuộn, nhìn trông rất cuồng dã.
Ngao Tiểu No nhìn đám người trên núi, nói: "Diệp lão đại, bọn họ đều cao hơn ngươi, tráng hơn ngươi, nhìn người đẹp hơn ngươi nhiều!"
Diệp Phàm trợn trắng mắt, thầm nghĩ: Cái tên ngu xuẩn Ngao Tiểu No này thật không có ánh mắt! Tu sĩ man tộc vừa nhìn liền biết là tứ chi phát đạt, đầu óc đơn giản. Trong đầu không có chút chất xám nào, cơ bắp nhiều thì có ích lợi gì chứ! Bọn họ chỉ trông to con mà thôi, hắn vung tay một cái là có thể đánh đổ một đám lớn.
Bên trên đỉnh núi, một tu sĩ man tộc mặc áo da thú giơ lên một cái ngà voi cao mấy thước, nửa quỳ trước mặt một nữ tu, ánh mắt nóng bỏng nhìn nữ tu nọ.
"Đó là Cương Nha thúc, đồ vật mà hắn đưa tặng là ngà của Vân Cương Dã Tượng, nó có thể rèn luyện ra vũ khí rất lợi hại." Cổ Lực nói.
"Vân Cương Dã Tượng?" Diệp Phàm hỏi.
Cổ Lực gật đầu: "Đúng vậy, Vân Cương Dã Tượng chỉ sống ở sâu trong núi, chỉ Cương Nha thúc mới đánh bại được nó, dùng nó rèn thành vũ khí hắn sẽ càng thêm lợi hại hơn."
Cổ Lực hai mắt sáng lấp lánh nhìn tu sĩ man tộc nọ, biểu tình tràn ngập ngưỡng mộ.
(dreamhouse2255)
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-chi-khi-tu-hoanh-hanh/3537850/chuong-514.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.