Tiêu Lẫm khom người nhặt sách lên, vỗ vỗ vài cái cho bụi rớt xuống, nhìn Tiểu Hoa, “Mới nói gì?”
Vừa dứt câu mới kinh giác nhận ra bản thân vậy mà có thể khom lưng duỗi tay chạm tới đất, không khỏi ngẩn ra mấy giây.
Đôi mắt bằng hạt đậu đen của Tiểu Hoa tinh nghịch xoay chuyển vài vòng, sau đó lại kêu hai tiếng, “Phụ thân!”
Hai tiếng này gọi y bừng tỉnh, sách trong tay lại trợt một lần nữa, cũng may là lần này cầm chắc nên không rớt.
“Ngươi thiếu đánh à.” Tiêu Lẫm tức giận, “Ngày thường ta dạy ngươi nói ngươi không thèm nói, giờ thì thích nói bừa.”
“Ku ku ku!” Tiểu Hoa không vui mà xoay mông về phía Tiêu Lẫm. Hai cánh vươn ra tựa vào rào lồng sắt, diễn bộ dáng đau đớn muốn chết, nước mắt lưng tròng.
Tiêu Lẫm: ……
Quả thật thành tinh rồi.
Y không quan tâm Tiểu Hoa nữa mà bắt đầu dùng tay đè đè lên chân và đầu gối của mình. Qua mười mấy ngày chân y đã khá lên rất nhiều.
Nghĩ đến bộ dáng Bách Thần tuổi còn nhỏ mà cau mày, nghiêm trang mỗi khi châm cứu cho y, khuôn mặt Tiêu Lẫm ngàn năm bình tĩnh lạnh nhạt lúc này không tự giác hiện ra một tia nhu hòa. Chỉ tiếc là bản thân y không phát hiện được nó.
Ngoài cửa sổ kia tiếng nhạc vẫn còn tiếp tục du dương, trong lòng y động một cái, vừa rồi Tiểu Hoa kích động như thế có khi nào…….
Tiêu Lẫm toan đẩy xe lăn đi đến cửa sổ xem rốt cuộc có phải đúng với suy đoán của y hay không, nhưng vừa mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-ai-noi-ta-la-yeu-nghiet-de-tien/727010/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.