Cả ngày hôm nay lăn qua lộn lại khiến thể xác và cả tinh thần Bách Thần vô cùng mệt mỏi. Vì thế lúc ngồi trên xe ngựa trở về Vương phủ hắn liền tranh thủ ngủ một giấc.
Trong mộng, hắn vẫn còn sở hữu cái thân thủ nhanh nhẹn ở kiếp trước, vẫn làm công việc sấm rền gió cuốn như mọi khi, bên người hắn vẫn là cái người có nụ cười ấm áp như gió xuân kia.
Bọn họ đi đến biên cảnh để chấp hành nhiệm vụ, nhiệm vụ này yêu cầu phải ẩn núp trong rừng cây nhiệt đới chờ đợi mục tiêu xuất hiện.
Phân đội nhỏ của hắn ngồi canh ở bụi cỏ cả một ngày một đêm vậy mà mục tiêu vẫn chưa hề xuất hiện. Trớ trêu thay, nước mà hắn mang theo cũng đã uống hết.
Lúc này, người kia từ trên người lấy xuống bình nước còn phân nửa đưa cho hắn.
Nhìn nụ cười của người kia, Bách Thần trong lòng có chút thấp thỏm lại không tự chủ được mà vươn tay nhận lấy.
Tay còn chưa đụng tới cái bình thì đã bị một người khác đánh rớt, bình rơi xuống đất phát ra tiếng “bang” thật lớn.
Hắn không khỏi giương mắt nhìn lên.
Tiêu Lẫm thân mặc trường bào màu đen họa tiết thêu chỉ vàng, y từ trên cao nhìn xuống hắn, “Ngươi ngốc phải không, trong nước này có độc.”
Trong lòng hắn rùng mình, đột nhiên bừng tỉnh.
Xe ngựa chạy trong bóng đêm có hơi xóc nảy nhưng vẫn tiếp tục tiến về phía trước. Bách Thần vừa xoa trán, vừa nhìn Tiêu Lẫm ngồi bên cạnh.
Vừa lúc này Tiêu Lẫm cũng nhìn sang, ánh mắt y mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-ai-noi-ta-la-yeu-nghiet-de-tien/727009/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.