Cô đeo khẩu trang chạy một mạch xuống dưới, sau khi ra khỏi ký túc xá thì rẽ ngang tay phải ra một con đường lớn trước mặt. Một chiếc xe bán hàng rong đang đứng cách đó không xa, khách khứa tấp nập chủ yếu là phụ nữ và trẻ em, những người khá ưa chuộng đồ ngọt.
Đợi cho khách đã vãn hơn, cô chạy ra phía sau ôm lấy người phụ nữ đang bận bịu đưa đồ cho khách, giọng nói nũng nịu:
- Mẹ, con cũng muốn ăn đồ ngọt mà mẹ có để cho con không thế?
Người phụ nữ tầm trung tuổi, khuôn mặt cùng bàn tay đã mang đầy những vết nhăn vì làm lụng vất vả, bộ quần áo cũng là quần áo cũ đã mua vài năm bà vẫn chưa muốn thay. Là người dân quê kham khổ lam lũ đã quen, sự chất phác vẫn vấn vương trên con người bà.
Nghe thấy giọng nói của cô con gái nhỏ, Xuân Mai (tên mẹ nuôi nguyên chủ) bất giác bỏ chiếc kẹp đang kẹp bánh xuống, quay người lại như chỉ sợ mình nghe nhầm. Bà vô cùng bất ngờ khi thấy cô con gái nhỏ đang đứng đằng sau mình, đôi mắt đã long lanh những giọt nước đôi tay không dám sờ vào mặt cô.
Cô nhìn thấy hai bàn tay đang lưỡng lự ấy mà cầm lấy đưa lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bản thân mình mỉm cười hạnh phúc, giọng nói vẫn mang phần nũng nịu như chú mèo con nhìn thấy mẹ về.
- Mẹ, sao gặp con mẹ lại không vui như thế chứ, mẹ không muốn gặp con ư.
- Sao có thể chứ, mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-van-kiep-de-tim-anh/2791363/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.