Cô lặng lẽ bước về lớp dường như chẳng để ý nhiều đến khung cảnh bên ngoài, trời vào thu đã mưa lâm râm, tiết trời cũng se lạnh hơn theo từng đợt lá vàng rụng rơi trên bậc thềm cửa sổ.
Cô theo lời dặn dò của chủ nhiệm lớp phát đề cương cho mọi người ôn tập còn dặn dò phải làm kỹ lưỡng chớ qua loa. Lúc ban đầu mọi người còn nhìn về phía Dương Hi như chờ đợi xem anh cả của họ có nghiêm túc làm bài không.
Nhưng chờ đợi họ là con người đang đăm chiêu nhìn vào đống đề trên bàn rồi tìm cách giải đáp, thực ra Dương Hi rất thông minh chỉ là anh không tìm thấy mục đích học tập của mình. Giờ đây anh có rồi anh tìm thấy rồi vậy nên anh phải cố gắng hơn bao giờ hết để bắt kịp lấy thỏ nhỏ của bản thân.
Mọi người cũng chẳng còn sự ồn ào mà đăm chiêu giải đề trên bàn, trước kia họ chỉ có thể thảo luận kín kẽ vì sợ Dương Hi tỉnh giấc sẽ tặng cho họ một ánh nhìn "đầy yêu thương". Cô cũng trở về bàn của mình chăm chú giải tờ đề của bản thân ở trên bàn.
Giọng nói trầm ấm của Dương Hi vang lên khiến cô ngắt quãng dòng suy nghĩ:
- Cổ cậu bị sao thế?
Cô quay sang hả một tiếng rồi sờ lên cổ mình, nó đã ửng đỏ và nóng rát từ bao giờ nhưng dường như cô không hề để ý, cô cười xòa rồi cất tiếng buông lơi:
- Không sao đâu, trả lại vật về chủ cũ thôi. Sắp đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-van-kiep-de-tim-anh/2791320/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.