Diệp Mộ Sanh hắng giọng, di chuyển chuột bấm vào beat, khúc dạo đầu chậm rãi vang lên, tiếng đàn tranh tuôn ra, mềm mại như thêu dệt.
"Mồ hôi mỏng khẽ rơi trên y phục
Lúc vẩy mực họa sơn thủy
Ngón tay thon dài lười biếng
Gọi là Lạc Dương Chỉ Quý
Thương thay hoa rơi trên gối ngọc...."
Diệp Mộ Sanh không dùng giọng mình mà là giọng nữ, vừa mới mở miệng hát vài câu, mọi người bắt đầu hú hét.
Thất Hạ: A a a quỳ lạy!! Mỹ nhân ngụy thanh hay quá trời ~~
Nhất Bách: Hay muốn khóc!
Bách Khê: Tuyệt vời! Mỹ nhân à, chị cảm thấy em còn hơn cả con gái!!
Ngũ Nhẫm: i love mỹ nhân ~
..................
Ánh trăng mông lung nhẹ nhàng len lỏi qua cửa sổ tiến vào phòng, tiếng hát trong trẻo quanh quẩn ở bên tai, trong mắt Cố Mạch Hàn hiện lên một tia kinh ngạc.
Làm CV mặc dù hắn cũng sẽ ngụy thanh, nhưng lại không thể sánh với trình ngụy thanh tinh tế của Diệp Mộ Sanh, giọng cậu mang theo sự độc đáo, nghe còn hay hơn giọng con gái.
Đoạn đầu trong trẻo như chim hoành oanh, ngay sau đó một hơi dài, thiên hồi bách chuyển, làm tim người ta nhộn nhạo.
Khi Diệp Mộ Sanh hát nốt cao, đôi tay đặt nhẹ lên đầu gối của Cố Mạch Hàn ngay lập tức nắm chặt lại, ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính đầy ngạc nhiên.
"Cỏ thơm vô tình phất phơ dưới nắng chiều
Đêm đêm dỗ người say vào mộng đẹp nơi lầu cao cô độc
Men vào, ai khổ đau, hóa thành giọt nước mắt tương tư..."
Một đoạn thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-vai-ac-nam-than-dung-hac-hoa/2229663/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.