Tiêu Hàm đột nhiên mở mắt, nhìn sang ngọn đèn dầu sắp tắt ở trên bàn gỗ, cùng ánh sáng tối tăm lộ ra từ chỗ cửa sổ, trong căn nhà nhỏ chưa đến 30 mét vuông này, ngoại trừ giường, với một số vật dụng như chậu rửa mặt khăn lông, cơ hồ không còn thứ gì có thể gọi là đồ dư thừa. Hoàn cảnh như thế, vừa không giống cổ đại lại vừa không giống hiện đại, Tiêu Hàm đánh giá không gian xung quanh, trong lòng không ngừng suy tư. 9526 có vẻ còn hoảng sợ hơn Tiêu Hàm, "Ký chủ, đây là nơi nào vậy?" Tiêu Hàm lên tiếng trấn an nó theo thói quen, "Có nhận được thông báo về nhiệm vụ không?" 9526: "......" À, quên mất, nó là hệ thống, hoảng sợ cái gì. Nhưng vừa chuyển tầm nhìn qua bảng thông báo, 9526 liền ngẩn người, không nhận được bất kỳ thông báo nào về nhiệm vụ, không hiểu sao loại tình huống này lại có chút quen thuộc.
Ha, đây không phải là trạng thái bất thường của hai nhiệm vụ đầu sao? Trong phòng không có gương, Tiêu Hàm cũng không đứng dậy ngay lập tức, mà là vươn bàn tay hơi nhỏ lên, cảm nhận từng đường nét trên khuôn mặt của thân thể này, từ xương sọ, mi cốt[1], sống mũi cho đến phần cổ, từ đó phác hoạ ra diện mạo đại khái, nếu dựa theo xương cốt để tính thì có lẽ thân thể cô đang dùng chỉ mới khoảng mười lăm tuổi đến mười bảy tuổi. "Nguyên chủ là ai? Người uỷ thác của thế giới hiện tại à?" Tiêu Hàm hỏi 9526. 9526: "...... Hình như thân thể này bị tử vong đột ngột do lao lực quá độ." Tiêu Hàm trầm mặc một lát, ngữ khí mang theo chút chần chờ, "Nghĩa là chúng ta đang mượn xác hoàn hồn[2]?" 9526: "...... Gần tương tự vậy." Tiêu Hàm thầm nghĩ, cô còn tưởng rằng Thời Không Cục trong lời của 9526 chỉ có thể cho nhiệm vụ giả xuyên vào thân thể của trẻ sơ sinh, hoặc là thân nhân của chính người uỷ thác.
Không nhận được thông báo về nhiệm vụ, cũng không thể tiếp thu ký ức của nguyên chủ, Tiêu Hàm đành phải tự mình tìm hiểu những thông tin cơ bản của thân thể này. Một cô gái mới khoảng mười lăm tuổi đến mười bảy tuổi, lại sống đơn độc, gia cảnh đương nhiên không giàu có gì, càng không lưu trữ mấy thứ giống như ảnh chụp, chẳng qua cô phát hiện dưới cái gối đầu giường của nguyên chủ có giấu một chiếc phong bì màu đỏ, Tiêu Hàm hơi suy tư đôi chút, tiếp tục hỏi 9526, "Quỹ đạo phát triển lịch sử của thế giới song song có giống như quỹ đạo phát triển lịch sử của thế giới chính không?" 9526 trả lời: "Có giống, nhưng không hoàn toàn." Vậy thì cô có thể xác định được đây là thời đại nào rồi. Hiện tại có lẽ là thời điểm sau khi quốc gia trải qua nhiều năm chiến hoả, may mắn nắm bắt được cơ hội vùng lên một lần nữa. Tiêu Hàm từng sống hai đời ở thế giới hiện đại, cũng tham khảo không ít tài liệu, trong ấn tượng của cô, thời đại này tựa hồ đã gây ra tương đối nhiều tranh cãi.
Thân là một người bị mất đi toàn bộ ký ức từ lúc mọi chuyện bắt đầu, Tiêu Hàm hiếm khi vương vấn thế giới nào đó, đối với đoạn lịch sử đầy biến động và mất mát đau thương này cũng vậy, chẳng có cảm xúc gì đáng kể. Cùng lắm chỉ là sự khâm phục đối với dòng chảy của thời gian, của lịch sử mà thôi. Tiêu Hàm đặt cái phong bì màu đỏ xuống, tiếp tục căn cứ vào những dấu vết trong phòng, phán đoán trạng huống[3] của nguyên chủ. Chiếc rương gỗ dưới giường chứa giấy chứng nhận gia đình liệt sĩ và chính sách trợ cấp của chính phủ, Trên bàn có một xấp thư dày với bút ký, Tiêu Hàm cũng biết được tên của nguyên chủ từ đó, Khương Linh, một học sinh cao trung[4] đang chuẩn bị tham gia thi đại học. Trường hợp của cô tương đối may mắn, có thể tiếp nhận nền giáo dục tốt nhất của quốc gia trong thời gian đất nước trì trệ, đương nhiên, Khương Linh vô cùng chăm chỉ khắc khổ, bởi vì thân là một cô nhi, chuyện duy nhất cô làm được chính là cố gắng hấp thu kiến thức, cạnh tranh suất vào đại học. Đáng tiếc chưa đạt được mục tiêu Khương Linh đã vô tình mất mạng, lúc kiểm tra xương cốt, cô phát hiện ra thân thể này bị mắc bệnh tim, tuy không quá nghiêm trọng, nhưng đối với người thường xuyên thức trắng đêm để học tập như Khương Linh, qua một thời gian, tâm huyết không đủ, bên cạnh lại không có ai chăm sóc, tự nhiên sẽ chết trong im lặng. Có vẻ Khương Linh ôm hy vọng rất lớn với kỳ thi đại học sắp tới, thậm chí đến hiện giờ cô vẫn còn có thể cảm nhận được phần tình cảm chưa kịp tan biến hoàn toàn kia, mộng tưởng cháy bỏng, khát vọng tri thức. Tiêu Hàm cố gắng ổn định nhịp tim, gương mặt lộ ra biểu cảm nghi hoặc mờ mịt hiếm khi xuất hiện. Bỗng nhiên 9526 vui mừng lên tiếng, "Ký chủ, nhận được thông báo về nhiệm vụ rồi." "Là gì?" Tiêu Hàm khoanh tay, bình tĩnh đặt câu hỏi. 9526 trả lời, "Người uỷ thác là Khương Linh, nhiệm vụ ký ý hàn tinh thuyên bất sát, ngã dĩ ngã huyết tiến hiên viên[5]." Tiêu Hàm còn chưa kịp suy ngẫm những lời này, 9526 đã nói thầm, "Đây là nhiệm vụ giải đố sao?" "Không phải Khương Linh tử vong đột ngột trước khi chúng ta xuyên đến à." "...... Hình như là nhiệm vụ tự động sinh thành." 9526 sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hoà thượng[6], từ bao giờ người uỷ thác có thể trực tiếp giao dịch với nhiệm vụ giả mà không cần đến Thời Không Cục vậy? Tiêu Hàm lại không để ý nhiều như thế, vừa nhận được đáp án liền thông qua 9526 tiếp nhận nhiệm vụ và ký ức của Khương Linh. Quá trình dung hợp ký ức chỉ kéo dài trong vài giây ngắn ngủi, trạng huống của nguyên chủ không quá khác biệt so với phán đoán của Tiêu Hàm, ngoại trừ một số thông tin chi tiết hơn về quá khứ cùng thân phận, Khương Linh, mười sáu tuổi, chào đời không lâu thì ba mẹ đã hy sinh trên chiến trường, ban đầu do bệnh viện chiến địa chiếu cố, sau khi chiến tranh kết thúc, cô lập tức được đưa đến viện phúc lợi chuyên chiếu cố những cô nhi không còn người thân trong chiến tranh ở thủ đô. Ba mẹ của Khương Linh đều bởi vì chiến loạn mà mất đi thân nhân hoặc lạc khỏi người nhà, các chiến hữu của ba mẹ cô cũng đồng thời tạ thế tại chiến dịch đó, trong chiến tranh có rất nhiều cô nhi không may mắn giống như Khương Linh. Tuy không còn người thân, nhưng quân đội và chính phủ đều đối xử rất tử tế với bọn họ, không chỉ truy tặng liệt sĩ, mà còn phụ trách toàn bộ chi phí nuôi nấng. Ở thời đại này, có ba mẹ làm liệt sĩ là một chuyện vô cùng đáng kiêu ngạo. Khương Linh cũng vậy, cô cảm thấy kiêu ngạo vì người cha người mẹ mà cô chưa một lần gặp mặt, kính nể sự dũng cảm của bọn họ, tương tự như ba mẹ, cô cực kỳ yêu quý quốc gia của mình. Cô nhi có thân nhân là liệt sĩ sẽ được miễn giảm học phí đến sơ trung[7], sau khi tốt nghiệp sơ trung có thể trực tiếp tiến vào đơn vị hoặc xưởng dệt, phúc lợi như thế trong hoàn cảnh xã hội hiện tại đã là rất cao rồi. Chẳng qua Khương Linh lại từ bỏ phần phúc lợi này, tiếp tục thi lên cao trung, vừa học vừa làm, nghị lực và tự lập hơn phần lớn những người cùng thế hệ, quan điểm của cô cũng khá đơn giản, trở thành một sinh viên, cô sẽ có năng lực làm được thật nhiều chuyện cho quốc gia. 9526 có hơi khó hiểu, "Vậy hai câu nói trong thông báo về nhiệm vụ là có ý gì?" Tiêu Hàm cười khẽ, chậm rãi lật mở bút ký của nguyên chủ, trang thứ nhất chỉ đề tên, nhưng ở góc trái của mặt sau lại có một hàng chữ viết tay tú khí tinh tế. Ký ý hàn tinh thuyên bất sát, ngã dĩ ngã huyết tiến hiên viên. Ký ức của nguyên chủ cho cô biết, đây là thơ của một vị học giả mà cô ấy cực kỳ tôn kính. Kỳ thực Tiêu Hàm không cần phải đi giải nghĩa những lời này, bởi vì nguyện vọng của Khương Linh là thi vào khoa y của trường đại học thủ đô. *** Ánh sáng báo hiệu ngày mới vừa ló rạng, mọi người đều lần lượt bước ra khỏi nhà để đến nơi làm việc, trong số họ có người là công nhân của một nhà xưởng nào đó, có người là nhân viên của đoàn văn nghệ, cũng có người là viên chức chính phủ, Đồng hồ sinh học[8] của thân thể này rất sớm, cơ hồ không cần nghe tiếng gà gáy lần thứ hai liền tỉnh giấc, Tiêu Hàm tự nhận cho dù bản thân đã xuyên qua mấy thế giới, cô cũng chưa từng trì hoãn, lười biếng bao giờ, nhưng sự chăm chỉ của Khương Linh cùng những con người ở nơi đây quả thực khiến cô phải nể phục. Căn phòng Khương Linh đang sống là do cô dùng phúc lợi trực tiếp tiến vào xưởng dệt trao đổi với một hộ gia đình, nếu so sánh giữa phúc lợi ấy và một căn phòng đơn, thì bọn họ chiếm tiện nghi[9] nhiều hơn, nên khi Khương Linh hỏi giảng viên đại học đồng thời là nữ chủ nhân của hộ gia đình kia có thể lưu lại cho cô một số tài liệu không, bọn họ lập tức đồng ý. Dựa vào một số trợ cấp của quốc gia đối với thân nhân liệt sĩ cùng tiền mà nguyên chủ vừa học vừa làm, trang trải cuộc sống hằng ngày vẫn tương đối thoải mái, chưa kể nhu cầu về vật chất của nguyên chủ không cao, thứ duy nhất làm cô mất ăn mất ngủ chỉ có học tập. Tâm nguyện của Khương Linh rất đơn giản, chính là thi vào khoa y của trường đại học thủ đô. Đúng lúc Tiêu Hàm cũng muốn tham gia thi đại học. 9526: "...... Ký chủ, cô nghiêm túc sao?" Tuy nói là dung hợp ký ức cùng Khương Linh, nhưng quá trình đó chỉ tương đương với chuyện truyền đạt lại những ký ức quan trọng trong suốt mười sáu năm, tuyệt đối không kỹ càng tỉ mỉ đến từng đề mục tri thức, nếu Thời Không Cục có thể lợi hại như thế, thì làm gì có nhiều lỗ hổng như bây giờ. Nên ký ức của Khương Linh không thể trợ giúp gì nhiều cho ký chủ nhà nó, chưa tính tới việc muốn thi vào đại học tại thời đại này, còn là khoa y của trường đại học thủ đô, chắc chắn sẽ phải trải qua quá trình ngàn chọn vạn tuyển. Khoé miệng của Tiêu Hàm hơi nhếch lên, "Cậu đang xem thường tôi đấy à?" 9526 hiếm khi nghe thấy ký chủ nhà nó dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện, hầu như lúc nào ký chủ cũng mang dáng vẻ đương nhiên, chẳng qua khí phách như vậy, càng đại biểu rằng Tiêu Hàm thực sự rất nghiêm túc. Nói được, nhất định sẽ làm được. Mà cô cũng thông qua hành động thực tế chứng minh với hệ thống nhà cô rồi. Sau khi chứng kiến ký chủ nhà mình liên tục luyện đề ba môn ngữ văn hoá học vật lý suốt hai giờ đồng hồ, từ bài thi đầu tiên khó khăn lắm mới đạt tiêu chuẩn, cho đến bài thi cuối cùng gần như đạt điểm tuyệt đối. "......" 9526 đã hiểu vì sao khả năng từng gặp qua là không quên được lại có giá trên trời trong thương thành của Thời Không Cục, bởi vì khả năng này thực sự vô cùng nghịch thiên. Tiêu Hàm tự nhận thiên phú của bản thân không có gì đặc biệt, càng không cảm thấy mình cực kỳ thông minh, dù sao thì cô cũng chưa từng thử làm bài kiểm tra chỉ số thông minh mà người khác thường nói ở hiện đại. Chẳng qua cô vẫn biết năng lực học tập của cô tương đối mạnh, ngoại trừ khả năng từng gặp qua là không quên được, còn có kỹ năng tư duy, suy một ra ba. Vô luận là thứ gì, đối với Tiêu Hàm đều giống như hải nạp bách xuyên[10], hơn nữa có thể chuyển hoá thứ đó trở thành tài nguyên phù hợp cho chính mình. Ví dụ như Vong Tình Quyết, tuy tu luyện Vong Tình Quyết không quá khó khăn với cô, nhưng rất nhiều người tại thế giới thứ nhất lại tôn sùng nó thành đệ nhất võ học. Tiêu Hàm không xem trọng nó, học tập nó hay thuận theo nó như những người khác, mà là sau khi nắm giữ được bản chất của nó liền chút do dự cải tiến nó thành tài nguyên thích hợp hơn cho bản thân, cốt cách không đổi, chẳng qua đã khác xa đệ nhất võ học của thế giới kia rồi. Tiêu Hàm tin rằng, không có tâm pháp võ học hoàn mỹ, càng không có người nào vừa chào đời đã hoàn hảo, chỉ có không ngừng học tập mới có thể trở nên hoàn thiện. *** Dựa theo nghiên cứu của một vị sử gia nào đó, giáo viên, bác sĩ, kỹ sư ở thời đại này cực kỳ ít ỏi, nên tương đối được người khác tôn trọng, thư thông báo trúng tuyển vừa gửi về, tin tức liền lan truyền nhanh chóng. Khương Linh là thủ khoa của trường đại học thủ đô. Bà Đường cách vách thường ngày vô cùng chiếu cố nguyên chủ, nghe được tin tức còn tặng cho cô một rổ trứng gà, "Tiểu Khương, thân thể của cháu yếu như vậy, đừng tự khiến mình mệt mỏi, chú ý bồi bổ sức khoẻ của bản thân." Các gia đình xung quanh cũng mang tặng đường trắng, sữa mạch nha, gạo kê gì đó, sinh viên của khoa y trường đại học thủ đô, tiền đồ quang minh, sau này chắc chắn sẽ làm việc ở bệnh viện lớn. Nói không chừng tương lai có thể nâng đỡ lẫn nhau, nhân lúc bây giờ giao hảo một chút cũng tốt. Tuy bình thường Khương Linh dồn hết thời gian vào học tập và làm việc, hiếm khi tiếp xúc cùng các gia đình xung quanh, nhưng tính cách của cô rất ôn hoà, lại chưa từng chiếm tiện nghi của người khác, nên mọi người đều có ấn tượng khá tốt về cô. Vài nhân vật lớn muốn thông qua chủ nhiệm của cô để đưa ra một số lời mời, chẳng qua sau khi bị Khương Linh từ chối một lần, thì không còn ai tới quấy rầy cô nữa, cũng phải cảm ơn chủ nhiệm bên kia đã hỗ trợ cô không ít. Đi lên bằng con đường thực lực sẽ tương đối vất vả, nhưng một đứa trẻ luôn ôm ấp hoài bão muốn báo đáp đất nước như vậy, lại là cô nhi có thân nhân làm liệt sĩ, có thể che chở chút nào hay chút ấy đi. Khương Linh vừa thi vào khoa y của trường đại học thủ đô, liền có người đến làm thủ tục hỗ trợ, miễn giảm học phí gì đó, các trường kể cả trường đại học đều có vài loại học bổng chính sách như thế, chưa kể lần này Khương Linh còn là thủ khoa, không hỗ trợ cho cô thì hỗ trợ cho ai đây. Trong xã hội vẫn luôn có những người vô cùng trong sáng thuần phác. Tác giả có lời muốn nói: Thực xin lỗi vì đăng chương chậm. Vừa rồi tôi được gợi ý về một bộ kịch truyền thanh tên là 《Nhất bái thiên địa》, nhưng tôi sợ ngược lắm, nên chỉ nghe nhạc thôi. [1] Mi cốt: Xương chân mày. [2] Mượn xác hoàn hồn: Tương truyền nếu một số người sau khi chết vẫn còn điều vương vấn nhân gian, thì linh hồn của họ có thể nhập vào cơ thể của người khác để hồi sinh, hoàn thành những nuối tiếc mà mình chưa làm được. [3] Trạng huống: Tình hình trong một cảnh ngộ. [4] Cao trung: Tương đương với cấp THPT của Việt Nam. [5] Ký ý hàn tinh thuyên bất sát, ngã dĩ ngã huyết tiến hiên viên: Trích từ bài thơ 'Tự đề tiểu tượng': Phiên âm: Linh đài vô kế đào thần thi Phong vũ như bàn ám cố viên Ký ý hàn tinh thuyên bất sát Ngã dĩ ngã huyết tiến hiên viên. Bản dịch: Con tim khôn tránh mũi tên thần Vườn cũ mưa tuôn lại gió vần Dù tấm lòng son trên chưa thấu Ta đem máu đỏ hiến nhân dân. [6] Trượng Nhị hoà thượng mạc bất trứ đầu não (丈二和尚摸不着头脑): Sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hoà thượng. Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung 'Bát Quái' La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng. Bởi vậy, mọi người đều nói 'Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng', về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn '摸不着头脑' (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc. [7] Sơ trung: Tương đương với cấp THCS của Việt Nam. [8] Đồng hồ sinh học: Là hệ thống kiểm giờ có mặt trong cơ thể sinh vật sống (gồm con người, các loài động vật và thực vật) với nhiệm vụ chính là kiểm soát các nhịp điệu thường nhật hay các chu kỳ hoạt động hàng ngày. [9] Chiếm tiện nghi: Chiếm được thứ tốt thuộc về mình để mình được hưởng. [10] Hải nạp bách xuyên (海纳百川): Biển đến từ mỗi giọt nước, biển là sự kết nạp từng con sông nhỏ mà thành. Hay nói cách khác, từng giọt nước tích tụ lại thì thành biển mênh mông. Con người cũng phải làm tốt từ từng việc nhỏ một mới thành tựu được nhân sinh vĩ đại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]