Chương trước
Chương sau
Hạ Tình thật cẩn thận quan sát Hạ Minh Châu, dáng vẻ của cô trông chẳng khác gì một đoá tiểu bạch hoa đang lay động.
Tiêu Hàm cảm thấy hơi kỳ quái, tuy kiếp trước Hạ Minh Châu để lại bóng ma không nhỏ cho Hạ Tình, nhưng cô nhớ rõ kiếp này mình không hề làm gì cô ấy, thậm chí số lần hai người tiếp xúc còn có thể đếm trên đầu ngón tay.
Khi Hạ phụ nói chuyện phiếm cùng cô, ngẫu nhiên sẽ tán thưởng Hạ Tình một hai câu, có vẻ Hạ Tình của hiện tại đã tương xứng với hai chữ ưu tú.
Nhưng sao lá gan của cô ấy vẫn nhỏ như vậy.
Tiêu Hàm không biết những thành tựu trong kiếp này của cô đã vượt xa các thành tựu của Hạ Minh Châu trong kiếp trước, càng thêm củng cố nhận định sâu không lường được của Hạ Tình đối với Hạ Minh Châu.
Thậm chí có đôi khi cô sẽ nhịn không được suy nghĩ, chẳng lẽ ông trời vĩnh viễn đều đứng về phía Hạ Minh Châu hay sao.
Hạ Tình cố gắng hít một hơi thật sâu, "Minh Châu, cô có thể buông tha cho Tịch Ẩn không?"
Thời điểm nhận được tin tức cô thực sự vô cùng khiếp sợ, không phải nguỵ trang. Đến giờ cô vẫn còn nhớ rõ ánh mắt khác thường của mọi người xung quanh, bởi vì Tịch Ẩn cao điệu[1], ai ai cũng biết hắn theo đuổi cô đã lâu, là bạn trai chính thức của cô.
Chỉ chừng ấy thông tin cũng đủ khiến cho người ta hoài nghi thân là bạn gái của Tịch Ẩn, liệu Hạ Tình có biết chuyện hắn thuê người tập kích Hạ Minh Châu hay không.
Hạ Tình thập phần nghẹn khuất, tuy cô từng nghe Tịch Ẩn nói mấy câu đại loại như hắn nguyện ý vì cô, thay cô đối phó với Hạ Minh Châu, cô không thích ai, thì cứ việc loại bỏ đối phương, hắn giúp cô giải quyết toàn bộ hậu quả. Nhưng cô cho rằng Tịch Ẩn chỉ thuận miệng thôi, không nghĩ tới hắn sẽ làm thật.
Cô không thích Hạ Minh Châu, thậm chí còn oán hận cô ta, nhưng cô chưa từng nghĩ đến việc khiến Hạ Minh Châu biến mất hoàn toàn khỏi thế gian này, dù sao hiện tại cũng là pháp chế xã hội chủ nghĩa.
Chẳng qua Hạ Tình có ngốc cũng biết, cho dù cô có cố gắng biện giải, người khác chưa chắc sẽ tin tưởng.
Tiêu Hàm không chủ động nói lại cùng cô ấy, bởi vì cô biết Hạ Tình không có liên quan gì đến việc này, nhưng cô vẫn kiên nhẫn lắng nghe Hạ Tình nỗ lực giải thích cho Tịch Ẩn, "Có lẽ là do tôi, nên hắn mới có thể làm ra hành động cực đoan như vậy."
"Tôi thừa nhận, tôi không thích cô, ghen ghét với cô thậm chí còn oán hận cô......" Trong lòng Hạ Tình quả thực vô cùng muốn khóc, ai biết sau khi nghe xong, đại ma vương Hạ Minh Châu có gϊếŧ chết cô hay không.
"Tôi hiểu rồi."
Coi như nể tình kiếp trước Hạ Tình xui xẻo chết thảm dưới tay của Hạ Minh Châu, Tiêu Hàm vẫn thân thiện nhắc nhở một câu, "Nam nhân như Tịch Ẩn, không đáng để cô giao phó tình yêu của mình đâu."
Tiêu Hàm nhìn thẳng vào đôi mắt của Hạ Tình, đưa ra giả thiết, "Hiện tại hắn đã có thể bởi vì vài biểu hiện không rõ ràng của cô, mà ra tay tàn nhẫn với tôi, thậm chí bất chấp cả pháp luật. Vậy nếu có một ngày cô không còn thích hắn nữa thì sao đây?"
"Nếu có một ngày cô muốn chia tay, liệu hắn có sử dụng lại những thủ đoạn cực đoan của ngày hôm nay để đối phó cô không?"
Sắc mặt của Hạ Tình trở nên trắng bệch, trải qua sự dạy dỗ của Hạ phụ, cô đương nhiên rất hiểu đạo lý này.
Tiêu Hàm khẽ lắc đầu, "Làm người cần có điểm mấu chốt, vô luận là về phương diện đạo đức hay phương diện pháp luật, sống mà không có điểm mấu chốt, sẽ không ai nguyện ý đến gần."
Ở quá khứ Tịch Ẩn có thể ngang ngược càn rỡ không cần quan tâm tới hậu quả, đó là bởi vì sau lưng hắn có Tịch gia, Tịch gia muốn thay hắn xử lý sạch sẽ, đương nhiên sẽ không ai biết chuyện. Hơn nữa bản thân hắn còn sở hữu diện mạo tuấn mỹ, thân gia phong phú, hình tượng kim cương vương lão ngũ[2] của hắn cơ hồ đã khắc sâu vào lòng công chúng, tựa như cùng một khuôn đúc ra với tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết, từ đấy hình thành nên hiệu ứng vịt con[3].
Khi đã bị mê hoặc, ai sẽ thử cẩn thận suy nghĩ, tiền của hắn có sạch sẽ hay không, bản chất của hắn là một kẻ ô trọc hay là một quý công tử không nhiễm hơi tiền.
Lần này Tiêu Hàm phơi bày toàn bộ chứng cứ ra ngoài ánh sáng, mọi người càng phẫn nộ vì cảm thấy bản thân bị lừa gạt bao nhiêu thì sẽ càng tận sức giậu đổ bìm leo[4] bấy nhiêu, chưa kể đến một số thành phần đặc thù của Tịch gia.
Tiêu Hàm không để ý tới Hạ Tình đang hồn xiêu phách lạc[5], nhanh chóng bỏ đi.
Không nói cho cô ấy biết chuyện Tịch Ẩn mới là người chủ động đối phó với cô, cũng không đả kích niềm tin vào tình yêu của Hạ Tình, Tiêu Hàm tự nhận cô đã đủ thiện lương rồi.
9526: "......" Phương thức xử lý của cô có gì khác biệt sao?
Một tháng sau, tin tức quân đội sử dụng độc quyền sản phẩm 'hồng nhan số 2' của công ty được công bố, phía Tịch gia vô cùng hối hận, nếu sớm biết Hạ Minh Châu kia sẽ hợp tác cùng quân đội, bọn họ tuyệt đối không để Tịch Ẩn ra tay với Hạ Minh Châu, mà là tìm cách hợp tác.
Quan hệ giữa Hạ Minh Châu và Hạ gia không khác gì trước đây, Tịch Ẩn lại là bạn trai của con gái ruột Hạ gia, chừng ấy mối liên kết có thể làm nên bao nhiêu cuộc hợp tác chứ.
Hiện giờ chẳng những không thể loại bỏ được đối thủ, mà còn khiến Tịch gia bị kéo xuống bùn, có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch, thậm chí nội bộ của Tịch gia còn có người đưa ra đề nghị, từ bỏ Tịch Ẩn, hạ thấp các ảnh hưởng tiêu cực đối với thanh danh của Tịch gia.
Chứng kiến trình độ đổi sắc mặt nhanh chóng giống hệt như con tắc kè hoa của Tịch gia, ban đầu là sự khinh miệt khi hai bên vừa mới cạnh tranh, tiếp theo là ánh mắt hung tợn phẫn nộ lúc bị bọn họ đoạt đi vài hợp đồng lớn, hiện tại vậy mà có thể làm như chưa có chuyện gì xảy ra phái người đến thân thiện bày tỏ ý muốn hợp tác.
Giám đốc hớn hở nói vòng vo tam quốc[6] một hồi lâu, hắn cũng được tính là lão tiền bối của công ty, lần tuyển dụng nhóm công nhân đầu tiên là do hắn phụ trách, kể cả thời điểm sản phẩm 'hồng nhan' vừa mới ra mắt cũng là hắn chạy khắp nơi lôi kéo hợp đồng.
Không nghĩ tới đối tượng hắn chỉ được ngước nhìn trong quá khứ, sẽ có một ngày biến thành đối thủ cạnh tranh, bây giờ lại để mặc mình hung hăng giẫm đạp.
Chẳng qua hắn vẫn quan tâm đến an nguy của Hạ tổng hơn, không có Hạ tổng, bọn họ phải làm sao bây giờ, ai sẽ phát tiền lương cho bọn họ.
Giám đốc thập phần sốt ruột nhưng vẫn phải giả vờ bình tĩnh hỏi, "Hạ tổng, cô có thể suy xét chuyện thuê một hoặc hai vệ sĩ không?"
Tiêu Hàm không chút để ý trả lời, "Không cần thiết, khoảng hai ngày nữa sẽ có vài quân nhân xuất ngũ của quân đội tới đây làm bảo an của công ty."
"Việc cuối cùng." Tiêu Hàm ngước mắt, "Công ty chuẩn bị cho ra mắt sản phẩm thứ ba."
***
Sản phẩm thứ ba sau 'hồng nhan' và 'hồng nhan số 2' chuẩn bị được đưa ra thị trường, khi các viên chức cao tầng của công ty biết tin tức này, lập tức kích động không thôi. Phải hiểu rằng dù hai sản phẩm trước đó đã được đưa ra thị trường một khoảng thời gian nhưng vẫn luôn ở trong tình trạng cung không đủ cầu, một sản phẩm là gốc cây rụng tiền, một sản phẩm khác lại là toà kim sơn, đến quân đội cũng chủ động hợp tác với một công ty nhỏ mới thành lập nửa năm như bọn họ.

Bởi vì Hạ tổng nói một câu này xong, liền không để lộ thêm bất cứ thông tin nào, nên mọi người đều nhịn không được suy đoán xem sản phẩm thứ ba là cái gì, chẳng lẽ là 'hồng nhan số 3'?"
Tiêu Hàm không định điều chế 'hồng nhan số 3', hệ liệt 'hồng nhan' nên dừng lại được rồi, dựa theo mức độ phổ biến hiện giờ của hai sản phẩm đó, phỏng chừng trong vòng mười năm sẽ không có sản phẩm mới nào có thể thay thế.
Lần đầu tiên thực hành thí nghiệm lên ngành sản xuất y dược phẩm của cô vô cùng thành công, còn câu được con cá lớn là quân đội. Lần này cô muốn điều chế một loại dược phẩm khác, ở kiếp trước các nhân sĩ giang hồ không chỉ hay bị thương ngoài da, mà còn thường trúng độc.
Tuy rằng sau khi tu luyện Vong Tình Quyết thân thể của Tiêu Hàm cơ hồ là bách độc bất xâm[7], nhưng cũng không thể ngăn cản sự tò mò của cô đối với độc dược, từ trước đến nay độc dược không phân biệt chính tà, chẳng qua Dược Cốc thiên về hướng chính đạo, cho nên không thích luyện độc, mà càng nguyện ý nghiên cứu các cách giải độc hơn, trên giang hồ tồn tại hơn trăm thứ kỳ độc, trải qua quá trình phân tích tỉ mỉ của những tiền bối tài ba trong Dược Cốc, cuối cùng luyện thành thuốc giải bách độc dành riêng cho mấy đệ tử cần hành tẩu giang hồ.
Nguyên lí của chúng, nếu dùng ngôn ngữ của khoa học hiện đại thì có vẻ hơi khó giải thích, cứ hiểu là vấn đề đáng ra phải điều chế huyết thanh kháng độc, nay đã có thể giải quyết chỉ bằng một viên thuốc rồi.
Tiêu Hàm quyết định làm bản đơn giản trước, còn sau này có làm bản thăng cấp hay không vẫn chưa biết được. Tuy mới là bản đơn giản, nhưng cũng có hiệu quả khá cao trong việc giúp đỡ những trường hợp bị rắn độc cắn, hít phải các chất khí gây độc, ngộ độc kim loại nặng hoặc vài trường hợp nhiễm độc thông thường.
Đại khái là bởi vì có lực lượng của quân đội làm hậu thuẫn, nên viện nghiên cứu và cục sở hữu trí tuệ làm việc cực kỳ nhanh chóng, quân đội cũng nhanh tay trở thành khách hàng đầu tiên của công ty Tiêu Hàm.
Còn về chuyện nhân viên bộ phận nghiên cứu đã phân tích được cái gì từ mấy thành phẩm của cô, hay có đang ấp ủ âm mưu nào đó không, Tiêu Hàm hoàn toàn không thèm để ý.
Thuốc giải độc này được Tiêu Hàm đặt tên là 'Thanh Hoa số 1', sẽ chính thức được đưa ra thị trường vào một tháng sau.
......
Trên màn hình lớn ở quảng trường tại trung tâm thành phố đang phát một đoạn quảng cáo nói về một sản phẩm, không phải 'hồng nhan, cũng không phải 'Thanh Hoa số 2', mà là một sản phẩm mang tên 'Trọng Sinh'.
Công chúng tựa hồ đã quá quen với khung cảnh như vậy,
Sau khi chứng kiến sự công hiệu của các sản phẩm đến từ thương hiệu này không ít lần, mọi người đều không còn cảm thấy lạ lẫm, thậm chí những sản phẩm đó còn trở thành vật quen thuộc trong tủ thuốc y tế gia đình, hoặc là vật tuỳ thân của bọn họ.
Lúc phúc âm[8] của gần một nửa người khuyết tật trên thế giới, sản phẩm 'Trọng Sinh' vừa ra mắt không lâu, đã thành công giúp đỡ người nghiên cứu, phát minh kiêm người sáng lập công ty Hạ Minh Châu chiếm được một vị trí trong bảng xếp hạng phú hào toàn cầu.
Còn nhớ quán quân tennis thế giới Vạn Dương từng bởi vì tai nạn giao thông nên vô pháp tiếp tục cầm vợt bóng không, thời điểm hắn bước lên sân thi đấu một lần nữa, dùng biểu hiện xuất sắc chiến thắng đối thủ, thế giới đều sắp phát điên rồi.
Gần đây Tiêu Hàm đang thử tham khảo kiến nghị của giám đốc bộ phận tuyên truyền, không giới hạn người tình nguyện dùng thử như trước đó, mà là gửi thư mời đến các nhân vật công chúng.
Sản phẩm 'Trọng Sinh' không chỉ mang vô số giải thưởng về cho Tiêu Hàm, mà còn đem theo rất nhiều đơn đặt hàng tới từ quốc tế.
Tuy bởi vì thành phần nguyên liệu và thời gian điều chế, nhận xét của chuyên gia cùng quy trình kiểm tra chất lượng nghiêm ngặt nên hơi chậm trễ một chút, nhưng sự mong chờ của mọi người đối với nó chưa bao giờ giảm bớt.
Nó là minh chứng rõ ràng nhất chứng minh sự tiến bộ của y học, cho dù người nghiên cứu, phát minh ra nó là Tiêu Hàm đã nói rằng đây chỉ là một phần tinh tuý của trung y, đã sớm tồn tại từ ngàn đời xưa, chẳng qua bây giờ mới hiển lộ thôi.
Kể cả tại Hoa Quốc, cũng có không ít người bởi vì thành công vang dội của 'Trọng Sinh', mà bắt đầu tham gia tìm hiểu học tập trung y.
Nhưng sau khi học được một thời gian, bọn họ mới biết cái hố này lớn đến mức nào.
Chẳng qua hố thì hố, lại không phải không có kết quả, dù sao rất nhiều công ty trên toàn cầu đều tò mò muốn biết bí mật của sản phẩm 'Trọng Sinh', cho nên đối với nhân tài trung y, bọn họ cũng là ôm tâm thái cầu hiền nhược khát[9].
Đáng tiếc Tiêu Hàm hoàn toàn không để ý đến chuyện đó, cô càng chưa từng thử tự hỏi, những việc cô làm sẽ gây ảnh hưởng tới bao nhiêu người, sẽ khiến thế giới này thay đổi bao nhiêu.
Hiện tại, an toàn của công ty Tiêu Hàm đã có nhân viên đặc thù do quân đội huấn luyện phụ trách, bảo vệ bí mật thương mại của công ty, đương nhiên khi Tiêu Hàm ra ngoài, cũng có người đi theo bảo vệ.
Tiêu Hàm tỏ vẻ, chỉ cần không cản trở cô lúc làm việc, thì cô có thể tận lực giả lơ.
Khiến Tiêu Hàm cảm thấy hơi ngoài ý muốn một chút chính là, đội trưởng của những người đó là Kiều Ngư.
Kiều Ngư mặc một thân quân trang, cấp bậc quân hàm trên vai cùng tuổi tác của hắn thực sự làm cho người ta phải kinh ngạc, chẳng qua vừa đối mặt với Tiêu Hàm hắn lại trở về dáng vẻ ngượng ngùng mỉm cười như trước đây, "Tôi chủ động xin cấp trên cho phép được phụ trách nhiệm vụ này."
"Ồ." Tiêu Hàm lạnh nhạt đáp, không nói gì thêm.
Dịch Phi còn vì chuyện đó mà dỗi cô một thời gian, đáng tiếc bản thân Tiêu Hàm vội vàng làm việc nên hoàn toàn không thèm để ý.
Đồng cảnh ngộ bị Tiêu Hàm làm lơ còn phải kể đến Tịch Ẩn, không nghĩ tới sau khi thoát thân khỏi vụ kiện tụng kéo dài triền miên suốt nửa năm bằng cách trả giá đại giới[10], Tịch Ẩn cư nhiên vẫn có tâm tình gọi điện thoại cho cô, dùng giọng nói phảng phất như đang kìm nén cơn giận, hỏi một câu,
"Tiểu Tình chia tay với tôi, có phải do cô giở trò không?"
Tiêu Hàm trực tiếp kết thúc cuộc gọi.
Cô đã sớm không còn chú ý đến chuyện của Tịch Ẩn, vẫn là Kiều Ngư nhỏ giọng nhắc nhở cô một câu, vụ kiện kia kết thúc rồi.
Hắn lo Tịch Ẩn sẽ ghi hận trong lòng, từ đó tìm cách trả thù Hạ Minh Châu.
Tiêu Hàm bảo hắn không cần quản nhiều, cô mới không thèm quan tâm tới một người vừa thất bại vừa thất ý đâu.
Tịch Ẩn cũng nhanh chóng ý thức được hoàn cảnh của chính mình, tuy luật sư của hắn không ngừng giúp hắn nộp tiền để tại ngoại, nhưng từ lúc vụ kiện bắt đầu đến giờ đã hơn một năm trôi qua.
Công ty cùng gia tộc chắc chắn sẽ không chấp nhận người lãnh đạo của bọn họ là một kẻ từng dính vào kiện tụng.
Hạ Minh Châu cũng không còn là nhân vật mà hắn có thể dễ dàng đối phó nữa rồi.

Đối với Tịch gia, Hạ Minh Châu đã đứng ở một vị trí hoàn toàn khác biệt, càng không cần phải nhắc đến Tịch Ẩn bị mất đi phân nửa địa vị, muốn gặp mặt cô còn không có khả năng nói gì tới chuyện trả thù.
Sự cực khổ trong khoảng thời gian này kết hợp cùng việc Hạ Tình chủ động chia tay đại khái đã chà đạp lên lòng kiêu ngạo của hắn.
Tiêu Hàm không phải là người thích trảm thảo trừ căn[11], nhưng cô sẽ khiến cho người dám trả thù cô, phải hối hận cả đời vì điều mình từng làm.
9526: "Vì sao tôi lại có cảm giác chúng ta đang trở thành phản diện?"
Tiêu Hàm thập phần hứng thú tham gia thảo luận, "Vậy Tịch Ẩn và Hạ Tình là nam chủ và nữ chủ phải không?"
Cô khẽ lắc đầu, "Nếu là thật thì chỉ có thể nói quang hoàn vai chính không đủ mạnh."
***
Sau khi chia tay với Tịch Ẩn, Hạ Tình liền chuyên tâm rèn luyện ở công ty Hạ thị, một năm sau, cô không chỉ đạt được vị trí tổng giám đốc của Hạ thị bằng chính sự cố gắng của mình, mà còn có đối tượng kết hôn.
Hạ Tình sở hữu bề ngoài xinh đẹp, gia thế tốt, năng lực ưu tú, có người theo đuổi là chuyện rất bình thường, đôi lúc cô sẽ cẩn thận suy ngẫm, cảm thấy một đời trọng sinh này của cô đã đủ đầy viên mãn, tuy rằng vẫn thường xuyên nghe thấy cái tên Hạ Minh Châu trong cuộc sống hằng ngày, nhưng kể từ thời điểm cô biết bản thân có con, liền không còn quá để tâm nữa.
Nếu không có ký ức của kiếp trước, một đời này của cô có phải sẽ càng hoàn hảo hơn không?
Hạ phụ Hạ mẫu nhìn thấy Hạ Tình hạnh phúc như vậy cũng vô cùng vui vẻ.
Đối với Hạ phụ mà nói, hai mươi năm trước bồi dưỡng được một đứa con gái xuất sắc vượt qua tưởng tượng, hai mươi năm sau an tâm giao lại tâm huyết cả đời cho người thừa kế của mình —— cũng là một đứa con gái khác, có thể nói không uổng một đời.
Phương gia dưới sự chăm sóc của Tiêu Hàm cũng sống rất tốt, cô chưa từng tham dự quá nhiều vào nhân sinh của Phương Thần, nhưng lại cung cấp cho hắn bối cảnh cùng các loại tài nguyên không thua gì Hạ Minh Châu của năm đó, đợi người cho cá không bằng tự mình câu cá, cho Phương gia thật nhiều tiền bạc không bằng giúp bọn họ đào tạo nên một đứa con trai ưu tú, Phương phụ Phương mẫu rất vui mừng, cũng yên tâm an hưởng tuổi già.
Đương nhiên, tiền đề vẫn là Phương Thần đáng giá bồi dưỡng, sau đấy hắn thuận theo tâm ý của bản thân, lựa chọn trở thành một người bác sĩ, còn từng làm việc tại công ty của Tiêu Hàm.
Cô sở hữu không ít tài sản, là chuyện mà mọi người đều biết, chẳng qua không ai hiểu rõ lượng tài sản ấy nhiều đến mức nào, tới tận những phút giây cuối cùng trước khi sinh mệnh tàn lụi, Tiêu Hàm cũng chỉ để lại một phần di chúc đơn giản với nội dung chuyển giao toàn bộ tài sản tư hữu cho các tổ chức từ thiện, vô luận là sự nghiệp giáo dục, phát minh, hay nghiên cứu khoa học kỹ thuật.
Công ty đã sớm được cô giao cho người thừa kế của mình, chính là vị thư ký luôn luôn không ngừng cố gắng leo lên vị trí phó tổng bên cạnh cô, dù sao công ty của Tiêu Hàm cũng không phải xí nghiệp gia tộc.
Mà là năng giả cư chi[12].
Tiêu Hàm không có lưu luyến gì, tại thời điểm tử vong lập tức cùng 9526 rời khỏi thế giới này.
Nhiệm vụ kết thúc, kết toán tích phân.
[1] Cao điệu (高調): Điệu đàn cao khó họa. Nghĩa bóng: Lí tưởng xa vời, không thật tế. Hoặc có nghĩa khác là: Làm việc phô trương, khoe khoang, cố ý biểu hiện ra cho người ta phải chú ý.
[2] Kim cương vương lão ngũ: Chỉ người đàn ông hội tụ đủ năm tiêu chí:
1. Nhiều tiền, có sự nghiệp; hoặc thừa kế tài sản giàu có của gia đình.
2. Đẹp trai, anh tuấn, độc thân.
3. Có bằng đại học, hoặc học đại học ở nước ngoài.
4. Có khả năng giải quyết các vấn đề, kiên trì, tích cực, tìm tòi, nghiên cứu kinh doanh.
5. Không nói ra những việc quan trọng, cố gắng ẩn mình trong những người bình thường, tránh những thị phi của thế giới xung quanh.
[3] Hiệu ứng vịt con: Hiệu ứng vịt con hay hội chứng vịt non (Baby duck syndrome) là hiệu ứng về tâm lý được ghi nhận trên các chú vịt con mới nở, theo đó, khi mới nở thì những chú vịt non như được bản năng lập trình là nhìn vật thể chuyển động đầu tiên là mẹ của nó và sẽ theo đuôi không rời như hình với bóng và cho dù là con gà hay con người hay bất cứ thứ gì khác chuyển động, miễn là khi chúng xuất hiện lúc nó mới nở, nó sẽ mặc định là mẹ nó. Ở con người, hội chứng vịt con dùng để chỉ việc con người có xu hướng coi những gì xảy ra đầu tiên, trải nghiệm đầu tiên, những cảm xúc đầu tiên là chuẩn mực, khuôn mẫu và hoàn hảo và khoa học gọi đó là tâm lý ấn tượng (Imprinting) hay dấu ấn khó phai.
[4] Giậu đổ bìm leo: là câu thành ngữ ý rằng thừa lúc người khác gặp khó khăn, trắc trở thì lại tấn công, dùng mưu để đem lại lợi ích cho bản thân mình; hay cũng được hiểu là thấy người khác lâm vào hoàn cảnh khó khăn khốn cùng lại lợi dụng để hãm hại người ta.
[5] Hồn xiêu phách lạc: Hồn và phách theo quan niệm dân gian, là phần tinh thần, phần linh hồn của con người ta đối với thể xác. Hồn và phách luôn tồn tại cùng thể xác khi người ta còn sống. Khi người ta chết thì hồn bay lên không, phách nặng, phụ thuộc vào phần hình của con người, thì tiêu xuống cõi âm. Biểu thị cái ý 'mất hết tinh thần và sinh lực do sự sợ hãi'.
[6] Vòng vo tam quốc: Không nói thẳng vấn đề.
[7] Bách độc bất xâm: Xuất hiện trong bài thơ 'Trái tim kẻ cô độc', bài thơ mổ xẻ tâm tư phức tạp, khó hiểu của con người, cuối cùng kết lại bằng câu 'Người thấy ta đao thương bất nhập, ta thấy người bách độc bất xâm', 'dù là trăm thứ độc cũng không xâm phạm được vào người'.
[8] Phúc âm: Tin lành.
[9] Cầu hiền nhược khát (求贤若渴): Cầu hiền tài như khát nước/như ruộng hạn chờ mưa...
[10] Đại giới: Cái giá phải trả.
[11] Trảm thảo trừ căn (斩草除根): Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, trừ mầm họa không để lại hậu hoạn.
[12] Năng giả cư chi: Được điều hành bởi người có năng lực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.