Chương trước
Chương sau
Trong bí cảnh, tất cả mọi thứ đều chỉ là một màn đêm vô tận. Khúc Dạ ngoảnh đầu bước đi nhưng rốt cuộc cũng không nỡ, chỉ đành quay lại, tiếp tục dùng linh khí của bản thân chữa trị tâm mạch lẫn thúc đẩy vết thương bên ngoài phục hồi.

Hắc Long không nói gì, nhìn chằm chằm vào cậu còn Khúc Dạ chỉ tỉnh bơ giải thích: "Do có tình cảm không đúng đắn với sư tôn, ta bị trục xuất, ngươi mang ta theo xem như là đã cứu ta một mạng, ân trả xong sẽ rời đi."

Hắc Long nằm rạp xuống đất, đầu lớn kề lên đá nhẵn: "Ngươi tự tin là sẽ rời khỏi đây được?"

Khúc Dạ chợt khẽ cười, thản nhiên đáp: "Dù có mạnh đến mấy thì ngươi cũng không thể quản được người chết."

Ngụ ý rất rõ ràng, nếu như bản thân không thể rời khỏi bí cảnh của Hắc Long, Khúc Dạ sẽ tự sát để rời khỏi.

Câu đối đáp ngông cuồng lại liều lĩnh này khiến Hắc Long không nói thêm được gì nữa.

Không biết đã qua bao lâu, cuộc sống của hai người cứ thế yên bình trôi qua. Khúc Dạ dùng hết linh đan lẫn thảo dược của nguyên chủ thì lại tiếp tục hái mấy tiên thảo trong bí cảnh để luyện đan. Buồn chán thì chế tạo rối thí, lâu lâu còn vẽ ra trận pháp muốn biết được lối ra của bí cảnh.

Hắc Long ở bên cạnh cậu, thấy được tất cả mọi thứ mà không khỏi kinh ngạc. Đại mỹ nhân này quả thật là thiên tài, thiên tài hơn ngàn năm cũng chưa chắc có được một người.

Sau khoảng thời gian được chăm sóc cẩn thận, Hắc Long cuối cùng cũng biến về lại được dạng người. Y bước ra từ trong bóng tối, y phục đen nhánh cùng mái tóc đen, thân thể lại cao lớn vững trãi, ngay khóe mắt đến xuống dưới cổ phải còn biểu tượng Hắc Long trông vô cùng đẹp mắt.

"Ngươi nói người động lòng với sư tôn của mình?"

Đấy là câu đầu tiên mà Hắc Long - Thượng Huyền mở lời sau khi lấy lại được dạng người.

Khúc Dạ không ngẩng đầu nhìn y, chỉ gật đầu xem như lời hồi đáp.

"Tình cảm không phải thứ tốt đẹp, nên chăm chỉ tu luyện, ngươi rất có khả năng được phi thăng." - Thượng Huyền bỏ lại một câu rồi bước vào trong hang động.

Khúc Dạ dõi theo bóng dáng y, im lặng đôi chút rồi mới khẽ nói: "Bất tử, vấn đỉnh tiên thiên để được gì, thà như những con người tầm thường sống một đời đúng nghĩa cho hết kiếp nhân sinh nhưng đáng... Thất tình lục dục, nếu phải từ bỏ, ta thà dùng tuyệt sắc vấn ma, sa chân vào ma đạo để thỏa mãn tâm tư hèn mọn."

Lời nói bất đạo, đại nghĩa bất dung, hoàn toàn khác xa với đạo lữ năm xưa.

Nếu như đạo lữ năm xưa mải mê chạy theo ngộ đạo, từ bỏ y, hạ độc mà lấy đi yêu đan của y với mục đích phi thăng được muôn người ca tụng thì Khúc Dạ lại khác, cậu nguyện từ bỏ tất cả để được sống một cuộc đời hạnh phúc đúng nghĩa, ngắn ngủi nhưng đáng.

Thượng Huyền rũ mi, có chút âm trầm khi nhớ về chuyện cũ.

"Ta có thể ra ngoài được chưa?" - Khúc Dạ đối diện với hung thú người người sợ hãi lại biểu lộ thái độ dửng dưng.

"Không sợ ta sẽ ăn thịt ngươi?" - Thượng Huyền híp mắt, buông lời đe dọa.

"Người thương muốn truy sát, nếu như ngươi cho ta đi, xem như ta được thấy hắn lần cuối, chết dưới lưỡi kiếm của hắn... Nếu không thì ngươi ăn ta, ta cũng chết." - Nói đến đây, Khúc Dạ dừng lại một chút, rồi cười nói tiếp - "Kết cục nào cũng giống nhau mà thôi."

Thượng Huyền hừ lạnh một tiếng đầy khinh bỉ: "Ngu muội."

Khúc Dạ nghe thấy nhưng cũng chỉ cười không đáp.

Trong mắt Thượng Huyền, cậu có vẻ khá ngốc nghếch, chỉ biết cười chứ không dám giận hay khóc nhưng Santa hiểu rõ, chủ nhân của nó càng cười nhiều, mà đặc biệt là cái điệu cười rộ lên như hồ ly này chắc chắn là đã kích hoạt trạng thái săn mồi rồi.

Santa lặng lẽ thắp ba nén nhang trong lòng để cầu phúc cho ông xã của chủ nhân qua được kiếp nạn lần này.

Đối với người tu tiên có tuổi thọ dài đằng đẵng thì mấy năm qua đi cũng chỉ là điều bình thường, không mấy ai để tâm lắm. Nhưng trong mấy năm này, thái độ của Thượng Huyền với Khúc Dạ lại thay đổi không ít. Đặc biệt là kể từ lần Khúc Dạ suýt chết khi di chứng do chính đòn tấn công Bạch Phong gây ra phát tác.

Đến tận lúc này, Thượng Huyền mới biết, lọ dược thượng phẩm cậu vốn có thể dùng để chữa trị vết thương hôm đấy lại đưa hết cho y để chữa trị tâm mạch. Còn bản thân thì lại chịu đựng rồi chịu đựng, đến khi hết chịu đựng nổi thì mới nhổ ra một ngụm máu, cơ mà đến cuối vẫn có thể cười và nói ra hai từ không sao.

"Thật ngốc..." - Thượng Huyền ôm lấy cơ thể yếu ớt đang run lẩy bẩy của Khúc Dạ vào lòng, dùng tay vén mấy lọn tóc đang chơi vơi trên đôi mắt nhắm nghiền - "Vô tư giúp đỡ kẻ khác, xem trọng thất tình lục dục hơn cả đại đạo vĩnh hằng... E rằng trên thế gian này cũng chỉ còn một tên ngốc như ngươi."

Y cũng đã từng như thế. Thật tâm thật dạ vì người mình yêu mà trả giá, rốt cuộc đổi lại là gì?

Yêu đan bị lấy đi, bị gài bẫy giam cầm, vết thương rỉ máu hơn ngàn năm không lành, ngày ngày chứng kiến linh lực trong cơ thể xói mòn để cung cấp linh khí sung túc cho Long Môn tông... Tất cả đều mọi đau khổ đều là nhờ ơn đạo lữ ngày đó ban cho.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.