Chương trước
Chương sau
"Vị thần..."

Khúc Dạ ngồi bên cửa sổ, ngoài trời mưa rơi rả rích nhưng vẫn không ngăn được cậu nhớ về những lời ngày hôm ấy của Phong Lam.

Thần... Cậu là thần của hắn? Một kẻ sinh ra từ đau khổ, bò ra từ địa ngục, dùng oán hận và trả thù làm dinh dưỡng, bị cả Thần lẫn Minh giới coi thường thật sự đáng làm thần của hắn sao?

"Chủ nhân, ngài đừng nghĩ nhiều nữa." - Santa đang gặm con cá khô, thấy cậu thở dài liền vứt con cá khô kia đi, ngoe nguẩy cái đuôi rồi  chui vào tay của Khúc Dạ, đủng đỉnh nói tiếp - "Hắn coi chủ nhân là thần cũng đâu có sai, đối với ta, chủ nhân cũng chính là thần."

Nó vừa nói cái râu mèo của nó vừa rung rung, trông thảo mai hết sức.

Khúc Dạ khẽ bật cười, nắm lấy sợi râu của nó mà giật giật: "Con mèo nhà ngươi cứ thích ba hoa chích chòe."

Santa thấy chủ nhân đã cười, ngay lập tức cũng không so đo mà nhanh chóng gặm lấy điện thoại, dùng đệm thịt bấm vào tin mới nhất.

"Chi Tranh thuê người viết bài cho cậu ta và ông xã của chủ nhân đấy, thay vì ngồi nghĩ mấy thứ vớ vẩn thì chủ nhân nên xé nát cậu ta ra mới đung." - Nó ngoe nguẩy đuôi mèo, cặp mắt vàng hơi híp lại đầy nguy hiểm.

Khúc Dạ nhướng mày, không để tâm lắm: "Cậu ta đã thích bám lên đàn ông như thế thì cứ thuận nước đẩy thuyền thôi."

Tuyết Tuyết không ngốc, cô biết Trác Phồn làm đại diện cho ai, cũng biết Chi Tranh là người đứng sau bức màn hại nghệ sĩ của mình. Tuyết Tuyết tuy không thủ đoạn hèn bẩn được như thế nhưng để cậu ta nếm mùi scandal thì vẫn có thể.

Sau một ngày bức ảnh cậu ta ra vào cùng khách sạn với Phong Lam - ông chủ tập đoàn giải trí Thiều Hoa. Ngay lập tức Chi Tranh đã phải hứng chịu cơn giận từ cả hai phía. Thư ký  Trương - cánh tay đắc lực của Phong Lam nhanh chóng phong bế tin tức, không nói một lời chấm dứt hết tất cả tài nguyên cậu ta đang được cung cấp, thậm chí là ra đệ đơn ra tòa kiện Chi Tranh. Còn về phía Tuyết Tuyết, cô lại mua ít nhà báo có tiếng mà tung ra vài bức ảnh mùi mẫn của Chi Tranh khi tiếp rượu với mấy lão tổng bụng bự, còn có ảnh ba bốn ông cùng chơi cậu ta một lượt, nóng hết chỗ nói.

Nếu nói trước đây, việc Chi Tranh có quan hệ với người đại diện - Trác Phồn tuy có chút sóng gió nhưng rất nhanh mọi người liền trở lại bình thường, không quan tâm mấy. Nhưng bây giờ nhìn xem, người luôn xây dựng hình tượng thanh khiết trước mặt mọi người đang làm ra chuyện gì thế này!

Khúc Dạ rất hài lòng với sự nhanh nhẹn và dứt khoát của Tuyết Tuyết. Còn về phần Phong Lam, tuy ông xã cậu khi biết tin đã rất nhanh gọi điện minh oan cho bản thân nhưng cậu vẫn giận đấy nha!

Đi công tác ba ngày chưa tính, còn dám để tên cóc ké kia lợi dụng tạo scandal, hừ.

"Kịch hay phải chờ đoạn kết." - Khúc Dạ nhớ đến sự tuyệt vọng của Lục Thanh khi giao toàn bộ hồn thể cùng oán niệm cho mình, môi không tự chủ được cong lên một chút.

Cậu đứng dậy, khẽ vươn người, chuyển tiền cho tên phóng viên hôm trước xong liền xoay người đi vào phòng tắm. Ông xã của cậu đang vội vã bay về, chắc cũng hơn năm tiếng nữa mới tới nơi, nhiêu đây thời gian chắc cũng khá đủ rồi.

•••

Chiếc xe Audi dừng ở khu lao đồng thật chói mắt, không ít người đứng xem, nghía qua nghía lại. Cánh cửa xe được vệ sĩ mở ra, người bước xuống còn khiến mọi người còn trầm trồ hơn.

"Đẹp... Đẹp quá..."

Trong đời bọn họ chưa bao giờ thấy được người đẹp như thế bằng chính mắt trần của mình.

Khúc Dạ cười cười, nghiêng đầu đưa cho vệ sĩ mấy phong bì đỏ, ngay lập tức các vệ sĩ vâng dạ mà đi phân phát cho những hộ dân nghèo đó.

Còn về Khúc Dạ, cậu không bận tâm đến tiếng cảm ơn lẫn ca thán của đám người đó mà từ từ đi đến căn nhà tồi tàn, xập xệ nằm cuối dãy hộ nghèo. Bên trong không ngừng phát ra mấy tiếng gầm rú cùng tiếng đập đồ chói tai.

Tên đàn ông gầy nhom, già nua với bộ râu cùng tóc rối bời, chai rượu cắp bên nách phải còn tay đang nắm đầu người phụ nữ kia mà chửi bới.

"Do mày! Do mày sinh ra thằng con vô ơn... Do mày lăng loàn đẻ ra loại con hoang đó... Tao đúng là mắt mù mới tin mày..."

Đâu ai nghĩ rằng đây từng là người có quyền uy trong sở cảnh sát thuộc tổ đội chuyên án hình sự đâu chứ.

Ngày xưa ông ta leo lên vị trí đó nhờ nhà vợ nhưng vì vợ ông ta ốm yếu, không thể sinh con mà ruồng bỏ khiến bà ấy vì thế mà sinh bệnh mất. Còn ông ta nhanh chóng cưới người phụ nữ khác, trẻ đẹp và sinh ra đứa con quý tử - Chi Tranh.

Đáng tiếc rằng, cái ngày ông ta bị nhà vợ cũ trả thù đến mức phải đổi toàn bộ tài sản để không bị đi tù thì cũng là ngày ông ta phát hiện ra đứa con quý tử đó không phải là con ruột của mình.

Lúc đấy, ông ta đã phát điên thật sự!

"Chào cựu cảnh sát Chi."

Giọng nói trong trẻo, dễ nghe chầm chậm vang lên khiến cho lời nói thô tục từ miệng ông ta dần bị đình trệ.

Ông ta giương cặp mắt đỏ ngầu nhìn về phía cậu, cảm giác đầu tiên của ông ta không phải là say đắm như bao người mà là sợ hãi. Đồng tử co rút lại, phản ứng vô cùng mãnh liệt.

"Đứa bé... Đứa bé..."

Phải là đứa bé ông ta dùng để đổi mạng cho con trai hoang kia...

"Thôi nào, sợ cái gì chứ." - Khúc Dạ cười cười, phất tay lên một xấp tiền mặt từ trong tay vệ sĩ, âm thanh trong trẻo ma mị đầy dụ hoặc nói tiếp - "Ai cũng thương con cả, tôi hiểu việc làm của ngài lúc đấy mà, nhưng mà đáng tiếc thật... đứa con đó lại chẳng phải máu mủ của ngài, ngài đúng là có tấm lòng bao la, nuôi con tu hú."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.