Chương trước
Chương sau
Đối với Khúc Dạ, người ấy vừa là ân vừa là yêu,  cậu chắc chắn không còn lựa chọn nào khác.

Khúc Dạ theo đúng hẹn của Trác Phồn, lặng lẽ đặt xe đi tới nghĩa trang thành phố.

"Em đến rồi? Em có sao không? Bọn họ có ngăn cản em không? Có ai đi theo em không?"

Trác Phồn dường như đứng ngồi không yên, khi thấy Khúc Dạ, gã liền nhanh chóng kéo tay cậu lại phía mình.

Khúc Dạ không tránh, chỉ lắc đầu.

"Tốt quá, đi theo anh, anh dẫn em đi gặp mộ của cha ruột em."

Trác Phồn nắm tay của Khúc Dạ kéo đi, gã kéo một cách thô bạo, hoàn toàn chẳng để tâm đến cảm xúc của cậu. Có lẽ trước đây nguyên chủ quá nhu nhược, hiền lành nên đối với các hành động này luôn dung túng cho người mình thích. Cũng cho thấy được, tên Trác Phồn này ngoài trừ lợi dụng thì đến cả tình cảm là bạn thuở nhỏ cũng không có đối với nguyên chủ.

Khúc Dạ không khỏi thầm thở dài. Với dung mạo này, biết bao người có thể nâng cậu ấy như nâng trứng, hứng như hứng hoa, sao lại lao đầu vào Trác Phồn như một con thiêu thân chứ?

Khúc Dạ biết yêu nhưng cậu không hiểu. Người đó vì cậu mà thà vĩnh viễn tan biến cùng thiên địa chứ không để cậu tổn thương, sự hi sinh của người đó chính là tiền đề cho tình yêu của cậu. Còn Trác Phồn đã làm được gì cho Lục Thanh đâu mà cậu ta phải dâng hiến toàn bộ trái tim cho gã?

Ngôi mộ vẫn khá quạnh quẽ, ngoài trừ cái tên "Lục Vệ" ngày sinh năm mất thì cũng chẳng còn gì.

"Em thắp nhang đi." - Trác Phồn đưa nhang cho Khúc Dạ, muốn cậu thắp.

Khúc Dạ nhìn chằm chằm cây nhang, sau lại nói: "Tôi là trẻ mồ côi, cả cuộc đời cả tuổi thơ không cha không mẹ, giờ anh bất chợt nói rằng đây là mộ của cha tôi, bắt thắp hương, quỳ lạy? Anh có thấy buồn cười không."

Giọng điều bình tĩnh, thản nhiên đến mức khiến Trác Phồn á khẩu. Gã lén nhìn những kẻ đã đợi ở cách đó không xa, rồi lại nhìn đồng hồ chằm chằm.

"Em không tin anh?" - Trác Phồn bắt đầu phô bày kỹ năng diễn xuất của mình, mắt gã đỏ lên làm như bị câu nói của cậu làm tổn thương mất rồi.

"Ừ, không tin." - Khúc Dạ rũ mi, nắm lấy cây nhang, không chút chần chừ bẻ gãy nó - "Đặc biệt là khi anh dám qua mặt tôi để nâng đỡ cái tên vừa ngu vừa thích bám lên người đàn ông kia và bây giờ lại trộn hương liệu trong nhang. Sau từng ấy chuyện anh làm thì anh lấy cái thá gì bắt tôi phải tin anh?"

Vừa nói dứt câu, Khúc Dạ đã dùng tay còn lại siết chặt cổ của Trác Phồn. Gương mặt vô hồn, bình tĩnh nhét đống nhang bị bóp nát kia vào miệng gã.

Đến khi được thả ra, Trác Phồn liền ho sặc sụa, ngồi bệt xuống đất, mắt trừng lớn không thể tin được vào những gì đang diễn ra. Cái chân chó bình thường rất nghe lời, dù gã có làm gì sai đều không dám trách mắng, nay lại nhét nhang vào miệng gã.

"Nói trắng ra là mày chỉ đưa tao lên giường với đám thú vật đội lốt người kia thôi chứ gì?" - Khúc Dạ cười khẩy, không chút lưu tình dẫm lên mắt cá chân của gã, dùng sức nhấn đến mức gã hét lên thê lương - "Tao từng coi mày là anh trai, là người tao dựa vào, là ánh sáng duy nhất của cuộc đời tao khi ở cô nhi viện nhưng mày xem mày có xứng đáng với tình cảm của tao không hả?"

"Mày không có việc làm, tao dùng mọi cách đưa mày vào làm quản lý nghệ sĩ trong công ty để rồi mày trả ơn tao bằng cách nào? Bằng cách thông đồng với thằng ngu Chi Tranh hãm hại tao? Lục Thanh tao tự nhận trước giờ tao ngu nhưng ngoại trừ ngu ra thì tao có làm gì mày không? Mà hết đẩy tao vào đường cùng sự nghiệp, bây giờ lại muốn biến tao thành sủng vật của đám bẩn thỉu kia?"

Lời nói đanh đá, sắt thép nhưng nước mắt lại không ngừng rơi. Từng câu từng chữ như đánh vào lồng ngực của Trác Phồn, gã ngẩn người trong giây lát, muốn đưa tay lau đi những giọt nước mắt của thiếu niên.

Phải, trước đây chỉ cần Lục Thanh khóc, gã sẽ bằng mọi giá dỗ dành cho bằng được. Rõ ràng là viên ngọc, là đưa em trai, là trúc mã gã từng nâng trong lòng bàn tay. Sao bây giờ gã có thể làm ra việc khốn nạn như thế chứ?

"Anh... Anh xin lỗi..."

Ngay khi ngón tay bẩn thỉu của gã sắp chạm vào gương mặt của cậu thì tiếng súng chợt nổ vang. Trác Phồn bần thần vì thấy tay của mình xuyên thủng một lỗ, trước khi gã kịp hét lớn, thư ký Trương không biết từ đâu chui ra đã tháo khớp hàm của Trác Phồn khiến gã trơ mắt chứ không ú ớ được gì.

"Hóa ra em còn tình cảm sâu với tên này như thế."

Thanh âm của Phong Lam bình thường không nhận ra vui buồn. Nhưng hiện tại, mọi người đều có thể nghe ra được, Phong Lam đang cực kì không vui.

Khúc Dạ nâng mắt nhìn hắn, điệu bộ đau khổ vừa nãy cũng dần dần thu lại, nếu không phải khóe mắt còn đỏ ửng thì chẳng ai nghĩ vừa rồi cậu đã thống khổ cỡ nào.

"Tôi cũng chỉ là con chim hoàng yến của kim chủ, tôi nhất định không làm bẩn mình trong thời gian anh chưa chán tôi nhưng anh không thể ngăn trái tim tôi hướng về người khác."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.