Mọi thứ vẫn diễn ra như thế, chỉ là Khúc Dạ không còn quá dính lấy Phong Lam. An phận thủ thường làm một chú chim hoàng yến trong biệt phủ.
"Sao thế, em không cần tôi đút ăn nữa sao?"
Khúc Dạ mỉm cười lắc đầu: "Em tự ăn được, kim chủ mau ăn đi."
Phong Lam nhíu mày nhìn Khúc Dạ, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Có lẽ sắp đóng phim nên dạo này tâm trạng của bé cưng không tốt, hắn vẫn không nên làm phiền bé cưng của hắn nhập vai thì tốt hơn. Từ ngày đó, Phong Lam cũng đi sớm về muộn, đợi bé cưng ngủ mới trở về.
"Chủ nhân... hay người ngủ sớm một chút đi." - Santa tựa đầu vào người chủ nhân.
Khúc Dạ hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng đáp: "Đừng lo, ngươi biết ta không phải là loại người để ý mấy thứ nhỏ nhặt mà."
"Nhưng..." - Nó thấy chủ nhân tiều tụy thì cũng buồn lắm chứ.
Khúc Dạ khẽ lắc đầu, đẩy đẩy cái mũi hồng nhạt của nó: "Ngươi đi theo ta bao nhiêu lâu thế mà vẫn còn ngốc lắm."
Ngay lúc này, tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Suốt mấy bữa nay, tên Trác Phồn cứ gọi đến làm phiền, chặn thì lại dùng số khác gọi đến, ngay cả Santa còn muốn cắn nhai đầu gã. Chủ nhân đã rầu rĩ, cả ngày gặp cái tên chó má này.
"Chủ nhân, để em nhai đầu hắn nha?"
Khúc Dạ cười nhẹ, đưa ngón tay lên môi ý bảo Santa hãy im lặng. Cậu hơi nghiêng đầu tựa vào cửa sổ, từ từ bắt máy.
"Làm phiền đủ chưa?" - m thanh của Khúc Dạ thều thào, yếu ớt đến đáng thương.
Đầu dây bên kia im lặng một chút, sau lại run run lên tiếng: "Thanh Thanh, anh xin lỗi... Anh biết em giận anh, anh biết anh rất khốn nạn vì lợi dụng lòng tin của em, cho anh một cơ hội được không?"
"Nói xong chưa? Đừng làm phiền tôi nữa."
Đang định cúp máy, Trác Phồn lại cắn răng nói nhanh, chỉ sợ là không kịp liền không thể nói chuyện với cậu được nữa: "Anh biết sau chuyện này em có qua lại với tên Phong Lam kia, nếu em hạnh phúc... anh cũng nhất định sẽ không làm phiền nhưng tên đó không phải người em có thể ở bên cạnh!"
"Anh đã tìm được cha mẹ ruột của em, nhưng cha em đã chết! Chết trong tay người đang sớm đêm kề cạnh cùng em!"
Khúc Dạ vẫn giữ vẻ thản nhiên, giọng lại lắp bắp như không nói thành lời: "Anh..."
"Gặp anh, gặp anh đi Thanh Thanh, anh sẽ đưa em đi gặp cha mẹ ruột... Thanh Thanh, xem như anh xin em, chỉ một lần thôi, anh chỉ muốn chuộc lỗi với em chứ không có ý gì khác. Chẳng lẽ vài tuần bên Phong Lam liền không bằng tình nghĩa chúng ta mười mấy năm nương tựa vào nhau ở viện mồ côi sao?"
Sau một khoảng trống lặng yên, Khúc Dạ cuối cùng cũng đáp ứng: "Được."
Santa thấy nụ cười yêu nghiệt trên môi Khúc Dạ, bỗng chốc nhớ đến quá khứ xưa cũ. Gần đây thấy chủ nhân vì tình ái mê muội, nó đã quên mất việc chủ nhân là người thâu tóm tội ác.
Chủ nhân có thể mê muội nhưng không thể lụy, nếu hắn chỉ vì sợ chấp pháp phát hiện mà làm việc có lỗi với chủ nhân thì hắn không xứng ở bên cạnh chủ nhân. Những việc chủ nhân làm hiện tại, chính là sự thử lòng cuối cùng, nếu như hắn thất bại, nó tin rằng từ nay về sau, hắn sẽ không bao giờ gặp lại chủ nhân.
"Thật ra ta vừa mong lại vừa sợ." - Khúc Dạ thở dài một cái, mệt mỏi xoa xoa thái dương - "Mong là hắn nhưng sợ lại không phải là hắn."
Santa khó hiểu nhìn cậu.
Khúc Dạ mỉm cười nhẹ hỏi: "Ngươi có cảm nhận được, linh hồn của hắn không nguyên vẹn không?"
Santa mở to mắt, nó lúc này mới ngẫm lại. Lần đầu tiên gặp Lý Chính ở thế giới trước, chủ nhân rất hứng thú và muốn mang hắn theo nhưng về sau lại nói không cần, nó rất nghi hoặc. Chủ nhân sợ rằng sau này không gặp lại nhưng vẫn nhất quyết không mang hắn theo. Không phải chủ nhân không muốn mà là chủ nhân không thể. Hồn phách không nguyên vẹn, cưỡng ép mang theo sẽ tạo thành tổn thương không thể cứu vãn.
Từng có một người cao cao tại thượng, đứng trên đỉnh chúng thần mà lại vì Khúc Dạ mà nát tan hồn phách, bây giờ cậu lại vì cảm nhận được một chút hơi ấm sót và linh hồn không nguyên vẹn lại mà vội vàng nhận hắn là người đó.
Nhưng lời Tuyết Tuyết nói làm cậu đang có tâm tình kích động dần bình tĩnh lại. Nếu là người đó, hắn sẽ không vì sợ mấy thứ linh tinh đó mà khuất phục.
Có lẽ cậu đã quá kích động, quá vội vàng. Đó cũng là một phần lý do dạo này Khúc Dạ không muốn thân mật với Phong Lam. Nếu không phải là người đó, tất cả đều là vô nghĩa.
"Chủ nhân..." - Santa tựa đầu vào tay của cậu, dường như nó muốn an ủi cậu thật nhiều.
Khúc Dạ rũ mi, trút ra tâm sự trong lòng: "Ừ, nếu như là ta nhận sai, ta sẽ xóa toàn bộ cảm giác trong trái tim của hắn dành cho ta, trả lại cho hắn một trái tim như thuở ban đầu. Ngươi có thấy ta tồi không?"
Santa lắc đầu, nhẹ nhàng liếm lên tay cậu: "Đối với em, chủ nhân chính là người duy nhất có thể lấy lại công bằng cho những con người bị cả thế giới ruồng bỏ, quay lưng."
"Khi em bị người mình tin tưởng phản bội tiết lộ thân phận, bị cả Thần giới đều chán ghét xem là đồ bỏ, bị Minh giới và chấp pháp thời không truy sát thì chỉ có chủ nhân là đưa tay bảo vệ em."
"Mặc người ta nói gì, chủ nhân là tín ngưỡng duy nhất, là chủ nhân của em. Việc chủ nhân làm không bao giờ là sai."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]