Chương trước
Chương sau
"Yêu phi đúng là yêu phi."

Thư ký Trương không khỏi tấm tắc khen ngợi khi chỉ trong một buổi sáng, yêu phi Khúc Dạ đã khiến hôn quân Phong Lam mê mệt đến nghiêng ngả.

Khúc Dạ ngáp ngắn ngáp dài, mắt híp lại có chút buồn ngủ. Phong Lam thấy thế cũng không làm phiền, nhẹ nhàng dỗ dành bé cưng đang nằm gọn trong lòng mình.

"Ngủ một chút đi."

Khúc Dạ chôn mặt vào ngực hắn, rầm rì đáp: "Chị Tuyết Tuyết còn đang chờ."

"Tôi bảo cô ấy đi trước rồi, ngủ đi." - Phong Lam vỗ về tấm lưng gầy, có chút bất mãn vì bé cưng này chẳng có mấy miếng thịt.

"Ừm..." - Khúc Dạ nghe được câu mình muốn nghe xong liền buông lỏng, chìm vào giấc ngủ sâu.

Santa thấy chủ nhân yên tâm như thế, nó có hơi suy tư. Chủ nhân thật sự thích người này như thế sao lại không mang hắn theo? Với sức mạnh hiện tại của chủ nhân, dư sức ký khế ước thêm với một người mà. Đợi hắn làm gì để rồi phải sợ thấp thỏm chứ?

Còn có... Santa liếc nhìn Phong Lam, tên này là ai. Nếu giống như bọn họ, tại sao lại chẳng có ký ức, còn nếu là vị nào chuyển thế lịch kiếp thì sao có thể chính xác chuyển thế vào thế giới chủ nhân giao dịch với các nguyên chủ?

Ngay khi Santa đang đau đầu suy nghĩ, nó không hề biết được Phong Lam đã nhìn thoáng qua nó, hai mắt vẫn luôn không dao động lại tối sầm lộ ra vẻ chán ghét.

"Ừm... Nhột..." - Khúc Dạ đang mơ ngủ, bị Phong Lam bóp nhẹ eo, mấp máy môi không khỏi rên rỉ.

Phong Lam ngẩng đầu nhìn thư ký Trương cùng tài xế, hai người họ đồng loạt lắc đầu, tỏ vẻ tai mình điếc rồi, không nghe được gì hết. Lúc này hắn mới mỉm cười nhẹ, hôn lên trán Khúc Dạ một cái.

Vì bé cưng thích, vậy tha cho con mèo này một mạng vậy.

Vốn dĩ định ôm bé cưng về nhà nhưng mà giữa chừng lại có cuộc họp gấp, Phong Lam không đành lòng để cậu lại một mình nên ôm thẳng lên phòng làm việc, để Khúc Dạ ngủ trong phòng nghỉ riêng của mình.

Santa hoàn toàn không biết được mình vừa mới thoát được một kiếp đi thăm các cụ, nó còn đang không ngừng cảm thán Phong Lam thật yêu chiều chủ nhân, cộng thêm một điểm, miễn cưỡng xứng đáng hầu hạ chủ nhân của nó.

Mèo nhỏ cũng buồn ngủ lắm rồi, mắt liền híp lại, dựa vào vai chủ nhân mà ngủ.

Ngay lúc này, trong phòng họp của tập đoàn giải trí Thiều Hoa lại xuất hiện một số người kì lạ. Bọn họ tuy mặc vest nhưng khí thế lộ ra lại chẳng có chút nào như doanh nhân, có người thậm chí còn lộ ra vết sẹo lồi lõm dưới mái tóc khi vô tình cúi đầu xuống.

"Lão đại, hàng đã được vận chuyển đến vịnh phía Nam nhưng chúng ta chỉ lấy được một nửa, còn một nửa đang bị cảnh sát biển gây khó dễ."

Người ngồi gần Phong Lam nhất thấp giọng báo cáo.

Phong Lam chống cằm, đôi mắt khép hờ, bình thản nói: "Luật cũ mà làm, tiền không giải quyết được thì dùng vũ lực."

Nói xong liền nhìn đồng hồ, hơi cau mày phất tay: "Chuyện nhỏ không cần báo cáo, vào việc chính đi."

"Lão đại, trong tổ chức có nội gián."

Người đó hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng quyết định nói vào việc quan trọng.

Trong nửa năm gần đây, tổ chức của bọn họ có ba chuyến hàng cập bến lần lượt là hàng trắng, vũ khí và gỗ lậu. Hàng trắng và vũ khí được chuyển đến bằng biển nhưng giữa chừng, hàng trắng bị cảnh sát ở bến cảng bắt hết. Còn vũ khí được đi theo tàu du lịch đến vịnh phía Nam, trong lúc di chuyển được một nửa lên xe tải thì bị cảnh sát biển giữ lại. Còn gỗ lậu được vận chuyển bằng xe tải con đi bằng đường bộ qua biên giới, vốn dĩ đã bỏ tiền mở đường nhưng mà rốt cuộc cũng bị biên phòng bắt được.

Ba chuyến hàng liên tiếp đều có vấn đề, đương nhiên ai cũng sẽ sinh nghi thôi.

"Người có khả năng biết rõ hành tung của cả ba chuyến hàng chỉ có thể thuộc diện người có vị trí cao, các vị ở đây thấy thế nào?"

Phong Lam vừa nói vừa nhận lấy khẩu súng từ thư ký Trương. Hắn vừa mới tháo chốt an toàn, cả một đám liền cứng đờ, không dám động đậy.

"Tứ."

Người tên Tứ là thiếu niên có mái tóc nâu nhạt, điệu cười ôn nhu luôn ở trên môi, người ta sẽ rất thưởng thức cậu ta nếu như trên tay Tứ không cầm con dao găm để lướt qua bả vai từng người. Thiếu niên cuối cùng dừng lại ở một người đàn ông có gương mặt chữ điền, ngồi cách xa Phong Lam nhất.

"Cậu Tứ?" - Người đàn ông hơi run run, mang theo chút hi vọng mà dò gọi.

Tứ nhướng mày một cái rồi bật cười: "Làm phiền rồi."

Lời vừa dứt, dao găm trong tay Tứ cũng ghim lên mu bàn tay của tên kia. Người đàn ông không khỏi trợn mắt, muốn hét lên nhưng cổ đã sớm bị Tứ siết chặt, khống chế. Một tay bóp cổ, một tay lại lấy cái huy hiệu đeo trước ngực của gã đàn ông xuống.

"Máy ghi âm? Mày tưởng bọn tao bị ngu à!"

Người đàn ông run lên đầy sợ hãi.

"Lục Vệ, cảnh sát hình sự, cấp bậc hạ sĩ quan mang số hiệu T25012."

Giọng nói của Phong Lam đều đều, khi vừa dứt câu, tiếng súng vang dội, băng đạn năm viên thiếu mất một viên. Người đàn ông đang sống sờ sờ bị bắn chết ngay tại chỗ.

"Nhìn rõ chưa?"

Qua camera, Phong Lam thấy bé cưng đã cựa quậy sắp tỉnh giấc, lập tức cầm lấy áo khoác rời khỏi phòng.

Tất cả những người ở lại lập tức rùng mình, nhìn theo dáng vẻ của Phong Lam mà hô hai tiếng: "Đã rõ!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.