Ân Âm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con trai, cố gắng làm cho cảm xúc của mình bình tĩnh lại, nhưng lại nhịn không được mà nghẹn ngào: - "Mộc Mộc, con gọi mẹ, mẹ thật sự rất vui, rất hạnh phúc".
Mỗi ngày Ân Âm đều dựa theo lời bác sĩ Lâm nói mà trị liệu phục hồi chức năng cho Cố Gia Mộc, thỉnh thoảng cũng sẽ hướng dẫn cậu bé nói chuyện, gọi ba mẹ, bà nội.
Nhưng con trai chưa từng nói dù chỉ một lần.
Ân Âm có mất mát, nhưng loại mất mát này cũng không kéo dài được bao lâu, cô biết đây là một quá trình dài đằng đẵng, cô không thể gấp gáp, điều cô phải làm chính là kiên trì và chờ đợi.
Vốn tưởng phải cần rất lâu, thậm chí có thể cả đời cô cũng không bao giờ nghe được tiếng "Mẹ", nhưng nào ngờ hôm nay cô lại được nghe thấy.
Có lẽ là những gì ngày xưa bọn họ nói với Mộc Mộc, chắc hẳn phần lớn thằng bé đều nghe hiểu.
Trên thực tế, thằng bé có thể đã đặt bọn họ, đặt người mẹ này trong trái tim của mình.
Ngoài ra, nhóc con thật rất thích âm nhạc.
Thật ra bây giờ cẩn thận nhớ lại, Cố Gia Mộc rất thích tiếng đàn dương cầm, cái gì cũng có thể lần ra dấu vết.
Cậu bé sẽ bật TV vào một thời điểm nào đó cố định, cô còn tưởng rằng con trai đang xem phim hoạt hình, nhưng mà không phải, cậu bé không xem phim hoạt hình, mà là nghe đoạn quảng cáo có tiếng đàn dương cầm sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tro-thanh-ba-me-tot/2467652/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.