Trong không gian nhỏ này, ngoại trừ tiếng đàn dương cầm ngây ngô non nớt ra thì toàn bộ là sự im lặng, thậm chí bao gồm cả mấy người Ân Âm cũng đều nín thở.
Thẳng đến khi bài nhạc kết thúc mọi người vẫn chưa hoàn hồn lại.
Cuối cùng Nguyên Tầm là người đầu tiên phản ứng, anh ta nhìn cậu bé bên cạnh với ánh mắt sáng ngời, giống như đột nhiên tìm thấy bảo ngọc nên không dời mắt được.
Anh ta ngẩng đầu lên và hỏi: - "Cô này, con của cô trước đây chưa từng tiếp xúc với đàn dương cầm đúng không?" - Mặc dù anh tahỏi như vậy, nhưng trong lòng anh ta đã có câu trả lời của mình.
Ân Âm lấy lại tinh thần, tâm tình kích động khó khăn lắm mới có thể bình tĩnh lại, nhưng vẫn có chút choáng váng: - "Đúng, thằng bé chưa từng tiếp xúc qua".
Sự kích động của Nguyên Tầm có thể nhìn thấy được bằng mắt thường: - "Cậu bé chính là thiên tài chơi đàn dương cầm, cậu bé mới ba tuổi, chỉ nhìn một lần, nghe một lần đã lập tức ghi nhớ nó, còn chơi qua một lần, năng khiếu âm nhạc của cậu bé vô cùng tốt".
Bản thân Nguyên Tầm cũng là một người yêu âm nhạc, sao có thể không kích động khi nhìn thấy một thiên tài nhỏ như vậy được.
"Cậu bé có thể ở lại lớp học không? Tôi sẽ dạy cậu bé, sẽ không thu học phí". - Nguyên Tầm ở đây dạy học cho các bé học đều có thu học phí, hơn nữa bởi vì danh tiếng của hắn nên học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tro-thanh-ba-me-tot/2467650/chuong-301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.