Dọc đường đi, bà nội Cố kiên quyết muốn đi một mình, Ân Âm và Cố Thế An mỗi người một tay dắt Cố Gia Mộc.
Đôi mi mảnh mai của nhóc con thỉnh thoảng run lên, đánh giá hết thảy bốn phía xung quanh như thể rất tò mò với mọi thứ, nhưng Ân Âm biết không phải vậy, cậu bé chỉ đang đuổi theo bóng dáng của ánh sáng mà thôi.
Ánh nắng dịu dàng xuyên thấu qua từng tầng cây cối, để lại những mảng sáng lấp lánh rực rỡ, ánh mắt của Cố Gia Mộc không ngừng đuổi theo từng chùm ánh sáng ấy.
Nhiều lần cậu bé muốn thoát khỏi bàn tay bị nắm chặt, nhưng sau khi không thể thoát được thì nhóc con lại an phận.
"Mộc Mộc nhìn này, đây là cây cối, cây cối, rất đẹp, rất đẹp". — Dọc theo đường đi, Ân Âm đều kiên trì nói chuyện với Cố Gia Mộc, mặc cho cậu bé không đáp lại cô.
Bà nội Cố ở một bên nhìn, len lén đưa tay lau khóe mắt.
Bởi vì là cuối tuần mà núi Tuyên Phù lại còn là một nơi có địa hình tương đối thấp, môi trường xung quanh lại yên tĩnh nên có rất nhiều gia đình mấy người đến leo núi.
Dọc theo đường đi, nhan sắc siêu đẹp của Ân Âm đã khiến không ít người chú ý, mà khí chất dịu dàng như ngọc của Cố Thế An cùng dáng người cao lớn, vai rộng eo hẹp đã thu hút không ít ánh mắt yêu mến của rất nhiều cô gái, nếu như không có Ân Âm ở đây, chỉ sợ không biết có bao nhiêu người sẽ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tro-thanh-ba-me-tot/2467624/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.