"Nó la hét suốt ngày, làm ầm ĩ đau hết cả đầu, nó còn thích chạy loạn nữa, tao không trói nó lại lỡ như nó chạy ra ngoài rồi bị bọn buôn người bắt cóc hay bị xe đụng mày mới vừa lòng đúng không? Còn không phải là vì tao muốn tốt cho nó sao? Tao là mẹ mày, mày lại nghĩ tao như vậy". — bà Lý cũng kêu than khóc lên.
Lý Tiêu Tiêu thở dài: — "Mẹ, con không có ý này".
"Mày không có ý này thì có ý gì? Dù gì tao cũng là bà ngoại của nó, mày cho rằng tim tao làm từ sắt đá à? Tao sẽ ngược đãi nó hay sao?"
Sau đó, sự tình biến thành bà Lý đang khóc lóc kể khổ, Lý Tiêu Tiêu thì xin lỗi, cuối cùng Ân Âm nhìn Triệu Trạch Minh trong lòng Lý Tiêu Tiêu thật lâu mới ôm Cố Gia Mộc rời đi.
Trên đường trở về, tâm tình của Ân Âm cũng không quá tốt.
Buổi tối Cố Gia Mộc ngủ thiếp đi, Ân Âm tắm rửa xong, trước khi đi ngủ lại mở máy tính ra.
Từ sau khi đưa Mộc Mộc về Đế Đô, cứ cách một hai ngày cô lại viết một bài nhật ký weibo về Cố Gia Mộc.
Thứ nhất là ghi lại sự thay đổi tình huống của Cố Gia Mộc, thứ hai là cô cũng cần một nơi để tâm sự.
Máy tính tỏa ra ánh sáng trắng lạnh, đầu ngón tay Ân Âm không ngừng gõ vào bàn phím.
『 Ngày...tháng...năm 2019, hôm qua tôi mang theo Gia Mộc đến trường mẫu giáo và các cơ sở giáo dục đặt biệt xem một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tro-thanh-ba-me-tot/2467622/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.