Lúc bị núi Tu Di đè lên người, Tôn Ngộ Không có chút giật mình.
Cảm giác bị một ngọn núi lớn đè trên lưng quá quen thuộc, quen thuộc đến mức làm cho người ta sợ hãi.
Nhớ lại 500 năm mất tự do, dường như trong nháy mắt đôi mắt của Tôn Ngộ Không phiếm hồng.
Nó muốn vứt bỏ núi Tu Di trên lưng, nhưng nó lại nhìn Đường Tăng ở cách đó không xa.
Nếu nó vứt núi Tu Di này đi đồng nghĩa với việc vứt lão đạo sĩ.
Nó biết lão đạo sĩ là yêu quái nhưng bọn Đường Tăng lại không tin.
Và hắn sẽ cho rằng nó vẫn là con khỉ lưu manh thích đánh đánh giết giết, Tôn Ngộ Không có chút chua xót với cách nhìn này của Đường Tăng, dù sao nó cũng là đồ đệ của hắn, mà sự tín nhiệm của Đường Tăng dành cho nó ít đến đáng thương, nhưng rất nhanh nó đã thu lại cảm xúc.
Thôi, chung quy là nó muốn bảo vệ hắn đi Tây Thiên thỉnh kinh, nếu có thể bớt một chút cãi vã và phiền toái thì cứ vậy đi.
Cuối cùng nó đã chọn không vứt bỏ lão đạo sĩ.
Ngân Giác đại vương nhìn bộ dạng này của Tôn Ngộ Không thì cực kỳ khoái chí.
Giọng hắn càng tăng thêm: — "Tôn Ngộ Không, cảm giác bị núi đè thế nào? Một ngọn núi hẳn là không đủ đi, đến đây, ta sẽ dời đến cho ngươi thêm một tòa nữa".
Trong nháy mắt lại thêm một ngọn núi nữa di chuyển đến trên lưng Tôn Ngộ Không, chính là núi Nga Mi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tro-thanh-ba-me-tot/2467556/chuong-254.html