"Nếu như ngươi có năng lực bảo vệ bản lĩnh này thì tốt, nhưng không bảo vệ được, lại còn gặp người lợi hại hơn mình vậy chẳng phải sẽ mất mạng sao?"
Tôn Ngộ Không biết Bồ Đề gổ sư là vì muốn tốt cho mình, lúc này cũng quỳ gối trên bồ đoàn: - "Sư phụ, con sai rồi".
Bồ Đề tổ sư thở dài: - "Ta không trách ngươi, ngươi đã đến Linh Đài Phương Thốn Sơn nhiều năm như vậy rồi, hiện giờ cũng đã học được bản lĩnh, chi bằng hãy rời khỏi nơi này đi".
Tôn Ngộ Không giật mình, trong lúc nhất thời không nhịn được lập tức khóc: - "Sư phụ, người bảo con đi đâu chứ?"
Hai mươi năm ở đây, Tôn Ngộ Không đã sớm coi nơi này là nhà.
Bồ Đề tổ sư quay lưng lại, không nhìn nó nữa: - "Từ đâu tới thì trở về nơi đó. Về sau ở bên ngoài cũng đừng tự xưng mình là đồ đệ của ta".
Những lời này giống như một mũi tên sắc nhọn đâm vào trái tim Tôn Ngộ Không, nhưng nó vẫn không muốn rời đi: - "Nhưng con vẫn chưa báo ân".
"Cái gì mà báo ân, ngươi không gây họa cho ta là được".
Bồ Đề tổ sư đã nói như vậy, Tôn Ngộ Không cũng không biết nên nói cái gì, chỉ biết quỳ trên bồ đoàn khóc nức nở.
Tuy rằng Ân Âm biết sẽ có chuyện thế này xảy ra, nhưng nhìn thấy con trai khóc thương tâm như vậy trong lòng cô vẫn khó chịu, nhịn không được hung hăng trừng Bồ Đề tổ sư một cái.
Ân Âm thầm nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tro-thanh-ba-me-tot/2467510/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.