Trong nháy mắt bảy năm trôi qua.
Thời gian bảy năm ở thế giới này nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, bảy năm ở trên người Tôn Ngộ Không vẫn có chút biến hóa.
Nó của bảy năm trước có Ân Âm che chở, có mẹ để làm nũng, cho dù là khuôn mặt hay hành vi đều mang theo sự non nớt.
Mà nó của bây giờ cũng đã lớn khôn từ lâu, bảy năm bởi vì khảo nghiệm mà Bồ Đề tổ sư cũng chưa từng gặp nó, phảng phất như đã đem nó vào quên lãng.
Tôn Ngộ Không chỉ có một mình, đôi khi nó cũng do dự và bối rối nhưng phần lớn là kiên định với tương lai, nó muốn học bản lĩnh thật tốt, về phần vì sao phải học thì trong trí nhớ của nó mơ hồ nhớ là hình như mình đã từng có ước định với ai, mà người kia là ai đây?
Mà bảy năm này ngoại trừ thỉnh thoảng đi Hoa Quả Sơn thăm các con nuôi của mình ra thì tất cả thời gian còn lại Ân Âm đều ở bên cạnh Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không ngày này qua ngày khác vẫn làm những công việc không thay đổi, đơn giản và nhàm chán, cho đến ngày hôm nay khi Bồ Đề tổ sư ở đại điện giảng kinh luận đạo, nó đã đến nghe.
Sau khi nghe xong, có đệ tử đã đến tìm Tôn Ngộ Không, nói cho nó biết là Bồ Đề tổ sư tìm nó.
Tôn Ngộ Không vừa mới gánh nước trở về lại nghe thấy lời này, ánh mắt lập tức sáng ngời, nó dường như đã đoán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tro-thanh-ba-me-tot/2467508/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.