Chương trước
Chương sau
Thân thể nhỏ bé tám tuổi của Trần Trừng ngồi co quắp trong góc tường, hai tay ôm đầu gối, đem đầu vùi vào đó, bả vai nhỏ run rẩy, trong căn phòng yên tĩnh có thể nghe được tiếng khóc thút thít.
Ông nội Trần lo lắng cho đứa cháu nhỏ của mình, khó khăn phơi chăn bông lên cây tre, nghĩ sau khi phơi xong liền đi nhìn cháu trai.
Trần Li từ xa đi tới nhìn thấy ông nội đang phơi chăn bông, đại khái cũng nghĩ được cái gì, đôi mắt cũng trở nên ảm đạm hơn.
Cô kiềm chế cảm xúc trong mắt, vội vàng chạy tới dời chiếc ghế, đứng lên phơi chăn tiếp ông nội.
Cho đến khi chăn bông được treo lên, cô do dự một chút, thấp giọng hỏi: "Ông nội, cha mẹ trở lại thành phố rồi ạ?"
Ông nội Trần nhìn cháu gái thở dài: "Lệ Chi à, cha mẹ của cháu cũng chỉ là muốn cho các cháu cuộc sống tốt hơn....."
Ông còn muốn nói tiếp cái gì đó nhưng Trần Li lại không muốn nghe nữa.
Ông nội muốn nói cái gì cô đều biết, từ nhỏ đến lớn cô đã nghe vô số lần.
Cha mẹ cũng không nỡ bỏ các cháu, nhưng bọn họ phải ra ngoài dốc sức làm việc, phải kiếm tiền nuôi các cháu, chỉ vì muốn cho các cháu cuộc sống tốt hơn, cho nên đừng trách cha mẹ cháu.
Trần Li biết điều đó, cô cũng không trách cha mẹ, cô chỉ là, chỉ là không nỡ.
Trần Li ảo não vừa mới gặp tại sao liền rời đi, lần cuối gặp cha mẹ trước khi về thành phố cũng không được.
30 tết trở về, hôm nay là mùng ba tháng giêng, thời gian chỉ có hai ba ngày.
Đến khi gặp lại, có lẽ là tết năm sau đi, còn tận hơn 360 ngày trời.
"Đúng rồi ông nội, Tranh Tử về rồi sao ạ?" Hốc mắt Trần Li phiếm hồng, không dám nghĩ tiếp nữa.
"Nó ở trong phòng, à mà có phải Tranh Tử bị người ta đành không, trên mặt có cả một dấu bàn tay, mặt sưng phù lên, hỏi nó, nó cũng không nói, cháu đi xem một chút, cuối cùng là xảy ra chuyện gì, nói cho ông nội biết người khi dễ cháu ông là ai, ông sẽ liều cái mạng này đi tìm kẻ đó." Ông nội Trần tức giận bất bình, ngày bình thường ông không nỡ đánh mắng cháu trai, làm sao có thể để người khác khi dễ nó.
"Vậy thì ông ơi, cháu đi xem Tranh Tử một chút." Trần Li ôm chiếc xe đồ chơi vào ngực, đến trước phòng Trần Trừng.
Trần gia có hai gian phòng, ngày bình thường thì Trần Li một phòng, Trần Trừng và ông nội Trần một phòng, nếu cha mẹ trở về thì Trần Li và mẹ một phòng, ông nội Trần, cha và Trần Trừng một phòng.
"Tranh Tử?" Trần Li ở ngoài phòng nhỏ giọng kêu, có người trong phòng nhưng lại không có phản ứng.
Sau khi kêu thêm vài tiếng nhưng không có tiếng đáp lại, Trần Li nói: "Chị vào nhé."
Nói xong cô liền đẩy cửa gỗ ra, người Trần gia cũng không có thói quen khóa cửa trong, thế là Trần Li liền đẩy cửa đi vào, nhìn thoáng qua thì thấy một thân thể nhỏ bé đang ngồi co ro trong góc phòng.
Trái tim Trần Li nhói lên, cô đi qua ngồi xổm trước mặt cậu, môi mấp mấp muốn mở miệng an ủi cậu nhưng lại không biết nói cái gì.
Nghe được tiếng khóc của em thật ra cô cũng rất muốn khóc, khi về nhà biết cha mẹ đã đi cô cũng rất rất khó chịu.
Qua thật lâu cô mới nói: "Tranh Tử, em đừng khóc nữa."
Trần Trừng vẫn khóc.
Trần Li chợt nhớ tới chiếc xe đồ chơi ôm trong ngực, nói: "Nhìn nè, chị giúp em lấy xe ô tô về rồi, không phải em rất thích cái xe đồ chơi này sao?" Lời vừa dứt, Trần Trừng đang vùi đầu trên đầu gối liền ngẩng đầu lên.
Mặt mũi tiểu gia hỏa đều là nước mắt, đôi mắt đỏ bừng ngấn lệ, đôi mắt như chú sói nhỏ bây giờ lại giống như một con thỏ nhỏ yếu ớt, không khỏi đáng thương.
Hết chương 169.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 170.
Một bên mặt đỏ lấy, sưng phù lên, có thể thấy được rõ ràng dấu bàn tay, Trần Li vừa nhìn, tim liền nhói lại.
Toàn thân của cậu bẩn giống như vừa lăn qua một vòng trên đất.
"Tranh Tử, mặt của em....." Trần Li muốn hỏi nhưng lại cảm thấy không phải lúc, cô cầm chiếc xe đồ chơi lên nhét vào tay Trần Trừng, nói: "Nhìn nè, chị giúp em lấy xe về rồi." Trần Trừng cầm chiếc xe trong tay, nhớ tới lời mình đã nói trước đó.
Cậu chạy về nhà là vì cái gì, cậu nói muốn về nhà tìm cha mẹ, cáo trạng với cha mẹ để họ làm chủ cho cậu.
Nhưng mà bây giờ thì sao.
Bọn họ đi rồi, cậu tìm ai để cáo trạng, tìm ai để làm chủ.
Cậu nghĩ, những người kia mà nghe được lời cậu nói, nhất định sẽ cười cậu. Chẳng lẽ thật sự giống Trương Kim Hổ nói, cậu là đứa nhỏ mà cha mẹ không muốn có, cho nên cha mẹ mới không quan tâm cậu sao?
Cậu bóp chặt chiếc xe đồ chơi trong tay, màu đỏ trong đôi mắt lại sâu thêm mấy phần.
Đã không cần cậu, còn đưa xe cho cậu làm gì?
Trong lòng Trần Trừng bỗng dưng bạo phát, giơ tay lên lập tức ném thật mạnh, Trần Li căn bản không kịp ngăn cản, vì vậy xe liền rơi trên mặt đất chia năm xẻ bảy.
"Tranh Tử, sao em có thể......" Trần Li giật nảy mình, trong lòng lập tức lại khó chịu. Kể từ lúc cha mẹ tặng chiếc xe cho Tranh Tử trong dịp tết nguyên đán, cô biết em trai có bao nhiêu yêu thích, vào ban đêm khi đi ngủ còn đặt chiếc xe bên cạnh gối đầu, lúc ăn cơm, tắm rửa, làm chuyện khác cũng muốn đặt nó ở gần để có thể nhìn thấy.
Nhưng bây giờ thằng bé lại tự tay đem xe đập đi.
Xuyên qua màn nước mắt nhìn chiếc xe bể tan tành, Trần Trừng ai oán một tiếng, tay siết chặg, hàm răng cũng cắn thặt chặt, cậu quay đầu đi không muốn nhìn chiếc xe đó nữa.
Trần Li thở dài rồi đi ra ngoài.
Lúc trở lại trong cầm mấy món đồ.
Một cái thau chứa đầy nước, một cái khăn nhỏ, một bình thuốc mỡ còn có một lọ keo.
Nước rất lạnh, Trần Li lấy chiếc khăn nhỏ nhún vào nước lạnh cho ướt, sau đó vắt khô.
"Đến đây, chị giúp em làm giảm sưng."
Trần Trừng cứ như vậy ngồi dưới đất không nhúc nhích, không nói gì, cũng không phản kháng, tùy ý để Trần Li cầm khăn thoa lên mặt cậu. Khăn lạnh thoa lên mặt làm Trần Trừng nghiến răng một chút.
Trần Li cứ một lần lại một lần thấm ướt khăn rồi vắt khô sau đó chườm lên mặt Trần Trừng.
Thật ra nếu có nước đá dùng để chườm lạnh tiêu sưng sẽ tốt hơn, chỉ là trong nhà không có tủ lạnh.
Đợi khi vết sưng đỏ trên mặt Trần Trừng giảm bớt, Trần Li lại lấy thuốc mỡ ra, lấy chút một bôi lên mặt cậu.
Thuốc mỡ có màu xanh sẫm, vừa bôi lên mặt cậu, khuôn mặt vốn dĩ đang đẹp trai lập tức trở nên hơi xấu xí.
Lý do Trần Li biết được những cách xử lý các vết thương nhỏ nhặt này là do từ nhỏ Trần Trừng thường xuyên đánh nhau.
Trần Trừng không dám để cho ông nội biết, cũng không muốn để ông lo lắng, Trần Li cũng không có nói cho ông nội, tự bản thân tìm biện pháp chữ khỏi vết thương cho em trai. Bôi thuốc lên xong, Trần Li lại đem chiếc xe tan tành tới, dùng keo muốn dán chúng lại.
Bất ngờ Trần Trừng một tay cầm lấy chai keo ném sang một bên, nói: "Đừng dán lại."
"Tranh Tử....." Trần Li cầm chai keo về, nhưng bất luận cô nói thế nào, Trần Trừng đều cố chấp không muốn dán chiếc xe lại.
Lúc này ông nội ở bên ngoài hình như có việc gọi cô, Trần Li chỉ có thể bỏ cuộc, bưng thau nước đi ra ngoài.
Trong phòng yên tĩnh trở lại.
Trần Trừng không có khóc nữa nhưng cậu vẫn ngồi co ro, cái cằm đặt trên đầu gối, đôi mắt nhìn vào chiếc xe chia năm xẻ bảy trên mặt đất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.