Chương trước
Chương sau
Lúc này, Nam Nhạn chân nhân cũng đã chú ý tới kiệu liễn đang được bốn tên tinh anh giáo chúng khiêng lấy, ở phía sau hai đại hộ pháp kia.
Mặc dù bởi vì mành sa rũ xuống, không nhìn thấy rõ diện mạo của đối phương, nhưng trong lòng có chút nắm chắc, Nam Nhạn chân nhân vẫn rất thản nhiên.
“Độc Cô giáo chủ, Thanh Sơn kiếm phái chúng ta cùng ma giáo các ngươi từ trước tới nay nước sông không phạm nước giếng.”
“Chuyện ngày hôm nay, lão đạo có thể xem như chưa từng xảy ra mà bỏ qua. Ngươi vẫn là mang theo giáo chúng của mình đến từ nơi nào liền trở về nơi đó đi.”
Chỉ là, đối với lời nói của lão đạo sĩ này, người ngồi trêи kiệu liễn bản cũng chưa từng để tâm tới, chỉ xem thành gió thoảng qua tai.
Rất nhanh, phía sau mành che cũng liền đã vang lên giọng nói lãnh đạm của người thần bí kia, lời ít ý nhiều :“Đem Sơn Thuỷ Vô Ngân giao ra đây, bổn tọa tha cho ngươi tội chết.”
“Còn nếu không…bổn tọa sẽ san bằng môn phái rách nát này!”
“Sơn Thuỷ Vô Ngân?” Nghe thấy yêu cầu này của Kỉ Tình, Nam Nhạn chân nhân ngay lập tức liền cau mày, lẩm bẩm :“Ngươi đến đây là vì đệ tử của ta?”
Chỉ là, phản ứng lại kịp, Nam Nhạn chân nhân cũng liền trực tiếp bỏ qua vấn đề rối rắm ở phía sau, cười lạnh một tiếng. “Khẩu khí của Độc Cô giáo chủ cũng thật lớn, mới mấy tháng không gặp, là kẻ nào cho ngươi lòng tin lớn như vậy, có thể đánh bại lão đạo, san bằng Thanh Sơn phái.”
Thế nhưng, cũng vào đúng lúc này, ở phía sau Nam Nhạn chân nhân, một thanh niên vận đạo bào, khí khái bất phàm cũng liền đã bước ra, cau mày hỏi :“Ngươi tìm ta?”
Bởi vì đã mấy tiếng không đăng xuất, nên Lôi Thần Âu cũng không biết người trong kiệu liễn chính là Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công, đồng thời cũng là kẻ thù của gã ở thực tế.
Lúc này, gã vẫn còn đang nghi ngờ trong lòng, bản thân tựa hồ cũng chưa từng cùng ma giáo tiếp xúc qua, tại sao lại bị ma giáo giáo chủ ghi nhớ.
Chỉ là, không biết có phải ảo giác của gã hay không. Bản thân chỉ vừa xuất hiện, phía sau kiều liễn liền đã truyền tới ánh mắt trực thẳng của một người.
Nhớ tới việc ma giáo giáo chủ cưới một nam nhân làm thê tử, đáy lòng Lôi Thần Âu liền không khỏi băng lãnh.
Chẳng lẽ…
Ma giáo giáo chủ ái mộ gã?
Ở trong tổng đàn ma giáo, vốn đang ngồi nhìn hoa hoa thảo thảo, Độc Cô Duy Ngã liền đột nhiên hắt xì một tiếng. Cả người cũng chợt rùng mình, vô cớ ác tâm.
Mà ở đây, sau khi nhìn thấy gã, bầu không khí vốn đã căng thẳng khôn cùng, cũng liền trở nên cứng nhắc hơn.
Lúc này, khi Nam Nhạn chân nhân đang muốn mở miệng răn dạy Lôi Thần Âu. Thì phía sau mành che, một bàn tay thon thả cũng đã vươn ra, nhẹ phất.
Đạt được chỉ thị, lúc này, khí thế trêи người đám giáo chúng đều đột ngột hung bạo lên. Một lời dư thừa cũng không nói liền đã lập tức rút ra vũ khí, lao về phía người của Thanh Sơn kiếm phái.
Con người của Kỉ Tình chính là vậy, không phục liền làm, từ trước đến nay sẽ không xàm ngôn.
Đối diện với đám giáo chúng hung thần ác sát đánh tới, đám người Thanh Sơn kiếm phái đều triệt để ngây người. Cho đến khi vài tên tử đệ đều biến thành vong hồn dưới đao, bọn họ mới kịp phản ứng lại, nhao nhao rút kiếm chống trả.
“Giết!!!”
Tiếng kêu giết vang vọng giữa trời, hai bên thế lực đã chân chính bùng nổ chiến đấu.
Thực lực của giáo chúng so với tử đệ của Thanh Sơn kiếm phái cũng không hề xê xích quá nhiều, đa phần đều là tam lưu pháo hôi.
Chỉ là, so sánh với bọn họ, giáo chúng ma giáo lại thắng ở số lượng đông. Nên rất nhanh, tình thế liền có phần nghiêng về bên này.
“Cmn, đám ma giáo đầu đất này đều điên hết rồi à? Cả đám đều tựa như không muốn mạng.”
“Cút cho lão tử! Lão tử chỉ vừa mới lăn lộn đến chức nội môn đệ tử, lão tử cũng không muốn bắt đầu lại từ đầu. A!!!”
“…”
Bởi vì Lôi Thần Âu trở thành thân truyền đệ tử của Nam Nhạn chân chân, nên cũng có không ít người chơi đã đến nương nhờ vào môn phái này, thành công trở thành đệ tử.
Mà cũng vì lẽ đó, lúc này, bọn họ mới không thể không cùng ma giáo giáo chúng chém giết. Nhưng chung quy, tâm tính của người hiện đại sống trong hòa bình quá lâu, vẫn là không sánh bằng người giang hồ ɭϊếʍ máu trêи lưỡi đao.
Bọn họ trước hết liền đã bị giết chết, hóa thành một luồng bạch quang.
có một thiết lập làm người chơi cảm thấy rất ức chế, chính là thăng cấp rất chậm, nhưng mỗi khi tử vong, thực lực đều sẽ bị cưỡng ép giảm xuống một cảnh giới.
Đối với đám tam lưu người chơi này, mỗi lần phục sinh cũng sẽ chẳng khác gì tay trắng tay, mất hết tất cả.
Nhưng đương nhiên, Thanh Sơn kiếm phái cũng sẽ không chỉ có những đệ tử yếu kém như vậy.
Tỉ như lúc này, phó chưởng giáo của bọn họ đã cùng hữu hộ pháp giao thủ với nhau bất phân thắng bại. Dù cho thực lực của hữu hộ pháp cao hơn một tiểu cảnh giới - Hậu Thiên đỉnh phong.
Mà tả hộ pháp, một bên bị một đám trưởng lão vây công, một bên lại phải nghe theo lời Kỉ Tình, ngăn chặn Lôi Thần Âu, không cho gã thừa cơ bỏ chạy.
Lúc này, trước cổng Thành Sơn kiếm phái hiển nhiên đã biến thành một bãi chiến trường. Chỉ có khu vực xung quanh Nam Nhạn chân nhân cùng kiệu liễn là hoàn toàn trống rỗng, không người tiến tới. Tựa như là được thanh tràng.
Thế nhưng, nhìn xem khung cảnh hỗn loạn xung quanh, Nam Nhạn chân nhân vẫn là giận đến tím mặt, nâng cao giọng quát lớn :“Độc Cô Duy Ngã! Lão đạo kính ngươi, nhưng không có nghĩa là lão đạo sợ ngươi.”
“Nếu hôm nay ngươi đã hùng hổ doạ người, thì lão đạo sẽ ra tay, thế thiên hành đạo, giết chết ma đầu nhà ngươi!”
**Độc Cô Duy Ngã : /hắt xì xN/ là cẩu tạp chủng nào đang mắng ta? /người đang ngồi, nồi từ trêи trời rơi xuống/
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.