Diệu Hàm thấy cô đứng thẩn thờ ra đó thì bước đến lạy nhẹ nhẹ vai:
"Chị Kiều!! Chị Kiều..!!".
"Hả??".
"Chị vẫn ổn đó chứ!?".
"À ừm...!! Mình đi thôi!!".
Trên xe, cô luôn suy nghĩ về lời nói và đoạn clip lúc nãy. Lâu lâu còn vô thức quay sang nhìn Diệu Hàm. Đầu tràn ngập những câu hỏi khác lạ. Nhưng sự việc tiếp theo lại cho cô một cái nhìn khác.
Xe dừng lại ở một đường hẻm nhỏ đầy bùn đất. Diệu Hàm hiểu chuyện thuần thục lấy hai tấm ván từ trong lùm cây ra đặt lên. Sau khi chắc chắn đã ổn, cô đưa tay về phía Liên Kiều:
"Đi thôi không mưa đến sẽ khó đi hơn đấy!!".
"Ừm...!!".
Con hẻm khá dài và lầy lội. Chỗ nào khó đi, Diệu Hàm liền lấp ván ở ven bụi cây vào. Đến cuối đường có một căn nhà lá nhỏ nằm phía xa. Liên Kiều nhỏ giọng hỏi:
"Mấy tấm ván đó là em bỏ vào sao??".
"Dạ!! Khi nào vào thì bỏ ra, khi nào đi ra thì em bỏ ngược vào trong bụi cây là được!! Tới nhà em rồi!! Mời chị vào nhà chơi!!".
Căn nhà nhỏ nằm khuất sâu trong đồng ruộng nằm đơn chiếc bóng. Xung quanh dường như chả có hàng xóm hay người qua lại. Liên Kiều đi vào trong, một người phụ nữ ra tiếp đón nồng hậu:
"Chào con!! Con là bạn của bé Hàm nhà cô hả??".
"Dạ!! Con chào cô...!!".
Đây chắc là người có ơn với gia đình nam chính Đắc Vũ. Năm xưa cứu anh ta một mạng trong trận hỏa hoạng lớn. Liên Kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-toi-lam-thien-kim-danh-da-ngan-nguoi-ghet/2663521/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.