Máu chảy ra ở vết thương ngày càng nhiều. Liên Kiều dần dần mơ hồ. Cô hôn mê sâu, trong giấc mơ có một người con gái mang gương mặt giống hệch cô. Kêu gào thảm thiết trong đám cháy:
"Cứu!! Kiều...!! Em đang làm gì vậy??".
"Tôi phải khiến cho cô chết đii...!! Cả cô và Diệu Hàm đều tỏ vẻ nhu nhược..!! Dựa vào đâu mà người giả tạo như các cô luôn được yêu thương??".
"Khụ ...khụ...!! Dừng lại đi!!".
"Tạm biệt!! Quách Ôn Nhu!!".
Người con gái buông lời cay đắng vun ngọn đốt xuống không chút nhún nhường. Dưới tàn tro của ánh lửa, gương mặt đó dần hiện ra nét độc ác. Liên Kiều ngã về phía sau sợ hãi:
"Đó không phải là mình sao??".
Bừng tỉnh...
Cô giật bắn mình tỉnh dậy, ký ức khi xưa bỗng ùa về đột ngột. Trước đây cô còn rất mơ hồ về cốt truyện đã đổi khác. Nhưng xem ra thái độ của Đắc Phàm và người con gái nằm trong quan tài bằng kính kia càng chắc chắn đó là sự thật:
"Mình đã từng giết người!!".
Tiếng cửa lạch cạch mở ra. Cô đang mong đợi đó là Đắc Vũ nhưng không. Chỉ là một cô hầu trong vinh thự nhà họ Đinh:
"Cô Kiều tỉnh rồi sao?? Tôi mang cháo đến cho cô!!".
Bát cháo nóng hổi được đặt trước mặt Liên Kiều. Nó giống hệt như cháo trắng. Cô cầm muỗng lên nếm thử:
"Cháo tủy xương heo??".
"Vâng ạ!! Thiếu Gia cho người chuẩn bị riêng cho cô để tẩm bổ ạ?!".
"Ừm..!! Cám ơn chị!!".
"Vâng ạ!!".
"À cho tôi hỏi!? Đắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-toi-lam-thien-kim-danh-da-ngan-nguoi-ghet/2663511/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.