"Cô Kiều...có muốn ăn chút gì đó không?".
"Không cần đâu chị không đói Hoa!!".
"Cô...!! Cô nhận ra em sao?".
"Vừa nghe thấy tiếng là chị biết rồi! Em không cần phải cảm thấy có lỗi đâu!!".
Ngày hôm đó, trong cơn hôn mê. Liên Kiều lại nhìn thấy cảnh tượng ám ảnh cô bấy lâu. Ngôi nhà gỗ bị cháy. Bên trong đó hình như còn có người. Không phải một, hình như là hai...
Vừa tỉnh lại, trước mắt là một màu đen bao trùm. Lúc đầu, Liên Kiều khá hoãng loạn. Nhưng suy đi tính lại, tình tiết này lại giống hệch trong những câu chuyện ngôn tình thường đọc.
Đại loại hiện giờ cô là ác nữ, làm con gái nhà người ta mất đi đôi mắt, thì không sớm hay muộn cũng phải trả. Nên việc khống chế cảm xúc hay tâm trạng đối với Liên Kiều quá dể dàng.
Nhưng suy đi nghĩ lại, việc sống trong bóng tối, quả thực rất khó khăn. Liên Kiều mổi lần xuống giường đều phải chờ Hoa đến dắt cô đi.
Nhưng hôm nay lại khác, Liên Kiều bước xuống khỏi giường mà không gọi Hoa, dựa vào đôi tai và hướng đi tiến dần đến cửa sổ.
Mất đến mười lăm phút để mở cửa, cô ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó. Đưa tay đón gió, công việc những tưởng là rất đơn giản nhưng nó lại làm cô hạnh phúc đến nhường nào.
Mãnh vải trắng băng kín trên mắt cô. Không ai biết bên trong có còn lại một chút hay chỉ là hốc mắt trống rỗng.
Đến Liên Kiều còn không dám tự tháo băng mắt. Đợi Hoa bê thức ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-toi-lam-thien-kim-danh-da-ngan-nguoi-ghet/2663504/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.