Vi Nhã trợn tròn mắt.
Cái tên này dám ăn đậu hũ của bà!
Một giây sau, An Dĩ Mặc bị vật xuống nền đất một cách không thương tiếc. Cả người bị ăn đau khiến hắn lập tức tỉnh rượu, nhìn thấy Vi Nhã trước mặt, hắn hơi ngạc nhiên.
“Sao em lại ở đây?”
Vi Nhã tuỳ tiện tìm một cái ghế ngồi xuống, nhướng mắt nhìn hắn: “Là bác gái bảo em đến!”
An Dĩ Mặc vò đầu bứt tai. Nếu như là Vi Nhã ngày xưa, có thể hắn sẽ cười nhạo cô, cho rằng cô lấy mẹ hắn ra làm cái cớ. Nhưng Vi Nhã bây giờ khiến hắn cảm thấy cô nói chính là như vậy, nếu mẹ hắn không gọi cô đến, có lẽ cô chẳng bao giờ tới gặp hắn.
Vi Nhã dùng chân khẩy khẩy đống chai rỗng dưới sàn, như có như không nói: “Anh và Tiêu Yên cãi nhau à?”
An Dĩ Mặc cười khổ: “Cô ấy nói muốn chia tay với anh”.
Vi Nhã cười: “Cô ấy nói chia tay là anh chia tay thật sao?”.
Lúc này hắn mới ngớ ra.
Đúng vậy! Tại sao lúc đó hắn lại đồng ý?
Vi Nhã cho rằng nói với hắn như vậy đã đủ, cô đứng dậy tiến tới chiếc cửa ra vào…
Đẩy ra…
Kéo lại…
Sao không mở được vậy?
“Em muốn làm gì?” An Dĩ Mặc thắc mắc
Còn phải hỏi? Tất nhiên là đi ra ngoài rồi!
Vi Nhã lùi lại hai bước, tung chân đạp một cước vào cánh cửa.
Chân cô đau dữ dội nhưng cánh cửa không xi nhê gì!
Đệt!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tim-lai-linh-hon/2716669/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.