Cố Đình lễ phép cúi đầu: "Cháu chào cô".
Đôi mắt Từ phu nhân ngước lên như đang phảng phất bóc tách từng lớp da trên người hắn vậy.
Mẹ Từ mời hắn ngồi, châm một tách trà mời hắn.
“Xin lỗi vì đã đường đột gọi cậu tới đây. Có lẽ cậu cũng đoán được lý do tôi mời cậu tới”.
“Vâng”
Mẹ Từ chờ một lúc, không thấy hắn nói gì nữa.
Thằng bé này sao kiệm lời vậy?
Bà hắng một tiếng, tiếp tục nói: “Cậu quen Nhã Nhi bao lâu rồi?”
“Tám tháng ạ!”
Mẹ Từ nhấp một ngụm trà: “Cậu muốn phát triển đến giai đoạn nào với con bé?”
Ngập ngừng một lúc, Cố Đình nói: “Cháu thích cô ấy, cháu đảm bảo mình có đủ năng lực chăm sóc cho cô ấy”.
Mẹ Từ vỗ tay: “Rất có cốt khí! Thứ lỗi nhưng tôi phải nói điều này, gia cảnh của cậu như vậy, có lẽ cậu không biết Nhã Nhi là đứa tiêu hoang, nếu cậu không đủ giàu, thì không thể chiều nổi con bé đâu!”.
Mẹ Từ kể ra một loạt món đồ cô tiêu, riêng bộ đồ cô mặc trong ngày sinh nhật đáng giá cả căn nhà của hắn rồi.
Quả nhiên bà thấy động tác Cố Đình hơi do dự. Nhưng bà không ngờ Cố Đình lại nói với bà: “Bác hãy cho cháu cơ hội, chỉ 4 năm thôi, lúc đó cháu sẽ khiến bác hài lòng”.
Mẹ Từ hơi nhăn mày. Cậu bé này có phải quá tự tin không? Để có được cơ nghiệp như ngày hôm nay, ông Từ đã dành ra vài chục năm. Chỉ dùng 4 năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tim-lai-linh-hon/2716668/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.