Tên đại ca cho người trói Vi Nhã lại, bóp mạnh hai bên má cô, bắt cô đối diện với mình: “Cô biết chúng tôi tìm cô khổ sở như thế nào không? Nếu có trách thì trách cô là đứa con gái còn sống sót của Lâm gia” Bỗng tay hắn liền tăng sức mạnh, bóp chặt quai hàm của cô: “Năm đó không ngờ lại để xổng mất đứa con gái”.
Vi Nhã cười mỉa mai: “Mấy người hao tâm tốn sức như vậy chỉ vì tài sản Lâm gia sao?”. Thực chất cái quỹ bảo trợ gì đó chỉ là bề nổi, còn tài sản của Lâm gia chính là quỹ đen, bên trong chính là bảo vật của Lâm lão gia.
Nhìn nụ cười gợi đòn của Vi Nhã, khiến máu nóng của tên đại ca nổi lên. Hắn liền đánh Vi Nhã một bạt tai.
“Mẹ kiếp, con khốn! Chờ đi, chống mắt lên mà nhìn chúng tao lấy được quỹ đen Lâm gia. Lúc đó tao sẽ cho mày xuống đoàn tụ cùng hai ông bà già kia! Cũng giống như cách chúng tao tiễn bọn họ xuống địa ngục!”. Hắn cười man rợ. Nụ cười của hắn khiến cô cảm thấy ghê tởm khắp người.
“Chúng mày, lôi con ả này đi!”.
Đám đàn em của hắn liền lôi Vi Nhã lên, bỗng bọn chúng thấy cái gì đó cồm cộm dưới túi quần của cô liền lấy ra.
Một tên thuộc hạ kêu lên: “Đại ca, cô ta vậy mà lại gọi điện!”.
“Cái gì?” Vậy mà cô ta… Tên đại ca đi tới giật lấy cái điện thoại đập xuống đất vỡ tan tành, sau đó đá vào người Vi Nhã khiến cô đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tim-lai-linh-hon/2716624/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.