Vi Nhã bật cười, không ngờ bác sĩ lại có mặt ấu trĩ như vậy.
Cô ôm lấy khuôn mặt hắn, vỗ nhẹ trêu đùa: “Bác sĩ của em mà lại ăn giấm của chính mình sao? Em thích bác sĩ Vũ Văn Thiên, không phải vì anh là thanh mai trúc mã gì cả, cũng không phải vì anh là vị hôn phu của em. Câu trả lời này có làm bác sĩ hài lòng không?”.
Không chỉ hài lòng, mà còn rất hài lòng nữa cơ!
Nhưng cũng vì thế mà hắn càng tự trách mình suy nghĩ vẩn vơ để cô vào vòng nguy hiểm.
Nhìn đôi chim ** gáy đang tán tỉnh nhau trong phòng bệnh, quản gia ý tứ gõ ba tiếng lên cánh cửa.
Vi Nhã liền chỉnh trang lại ngồi đoan trang trên giường bệnh: “Chú vào đi!”.
“Tiểu thư, chiều nay có thể ra viện rồi!”.
Vi Nhã tỏ vẻ đã hiểu. Lăng Thiên liền nói với cô: “Hay em chuyển đến sống ở nhà anh đi!”.
Vi Nhã lắc đầu: “Không được! Em vẫn còn việc phải ở lại khách sạn!”.
Lăng Thiên tỏ vẻ không có vấn đề gì: “Không sao! Anh chuyển đến ở cùng em là được!”.
Vi Nhã nhìn vẻ mặt bình bình đạm đạm của hắn.
Nói ra câu đó mà mặt vẫn bình thường như vậy, không biết là ngây thơ hay không có liêm sỉ đây?
- --------------------------
Quả nhiên ngay sau khi đưa Vi Nhã về phòng 808, Lăng Thiên liền lục tục kéo một cái va li lên.
“Tiểu thư!”. Quản gia không khỏi khen ngợi năng suất làm việc của tiểu thư. Chưa gì đã cưa đổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tim-lai-linh-hon/2716623/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.