Đối mặt với khí thế tức giận hừng hực của Vi Nhã, Lăng Thiên bước nhẹ tới, choàng tay ôm lấy cô.
“Không có nàng ở cạnh nên mới chán!”
Hệ thống muốn mừng thay cho chủ nhân.
Chủ nhân của nó cuối cùng cũng học được cách dỗ dành nữ nhân rồi.
Hiếm khi thấy vương phu nũng nịu như này, tâm của Vi Nhã liền tan thành nước. Cô hôn lên tóc hắn, mềm mại nói: “Nhưng chàng cũng không nên đánh ngã những thủ vệ đó. Hơn nữa bây giờ tình hình bên ngoài rất hỗn loạn, chàng ra ngoài một mình không tốt!”
Lăng Thiên hơi gật đầu.
Nhưng hắn còn phải gặp đám ăn mày kia để bọn họ giúp hắn tìm tung tích mảnh vỡ.
“Thời gian này chàng ở lại dịch quán đi!” Vi Nhã xoa tóc hắn.
Lăng Thiên gật đầu.
Còn lâu hắn mới chôn chân ở trong này.
“Ngoan! Ngủ sớm đi!”
Vi Nhã gỡ tay hắn ra, định bước ra ngoài. Lăng Thiên liền gọi cô lại.
“Nàng không ngủ ở đây sao?”
Muộn rồi nàng ấy còn muốn đi đâu nữa?
Vi Nhã quay người lại, nhìn hắn cười trấn an: “Ta còn chút việc nữa!”
Lăng Thiên cũng không tiện hỏi nhiều, đành trơ mắt nhìn Vi Nhã rời khỏi, rồi chuẩn bị đi… ăn khuya.
Từ chiều tới giờ hắn chưa bỏ gì vào bụng.
Tiểu Phương nhanh nhẹn múc lên một bát cháo ý dĩ. Lăng Thiên lấy thìa khẩy khẩy cháo trong bát, mày hơi nhăn lại.
“Sao vậy ạ?” Tiểu Phương khẩn trương hỏi.
“Món này mang qua cho Vương gia đi!” Một lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tim-lai-linh-hon/2716599/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.