Yên Thế kéo Yên Vũ sang một bên, trong đôi mắt lộ rõ sự kiêng dè cùng sợ hãi, trong đầu hiện lên một mảng ký ức rõ rệt. Khi đấy Yên Thế cùng Yên Vũ cưỡi ngựa chạy đến, Thục Y Dạ đã nằm yên lặng trên nền đất lạnh, còn có vài cung tên ghim sâu vào bên trong khiến máu tươi vẫn còn chảy ra không ngừng.
- "Lão già, hắn đã chết rồi sao?"- Yên Vũ nhíu mày, hướng về xác chết đang dần dần giảm nhiệt độ xuống.
Yên Thế cắn môi, cúi xuống chạm vào động mạch của Thục Y Dạ mà cảm nhận nhưng quả thật đã không còn một chút hơi thở nào. Lão gật gật đầu -"Có lẽ lão tổ sư khai môn đã báo mộng sai người"- Một người có kim quang chói rực sẽ không dễ chết như vậy, xem như Thái Yên môn hy sinh vô ích rồi.
Hai người định quay đầu rời đi, nhưng một bàn tay đã nắm chặt cổ chân của lão lại. Sự kiên cường đối đầu với cái chết, Thục Y Dạ từ từ trong đống xác chết tỉnh dậy, đôi mắt của y chất chứa sự thù hận nhưng cũng đầy sự lo lắng -"Hắn... hắn đang ở đâu"- Tựa như một kẻ đội mồ sống dậy, tựa như một kẻ đứng giữa lằn ranh sự sống và cái chết nhưng vì một người y vẫn phải cố gắng, cố gắng đến sức cùng lực kiệt.
Cái cảm giác trái tim bị thiêu đốt, bất an đến mức khiến lòng y trở nên trống rỗng, chỉ còn lại hình ảnh của hắn mà thôi. Nó thôi thúc y phải tỉnh dậy, phải nhanh chóng tìm Sở Ngạn, phải nhanh chóng đem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tich-tru-cong-duc/1604100/chuong-13-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.