Đối với quyết định mang đến rắc rồi này cho Sở Ngạn, Thục Y Dạ đã nghĩ rất lâu rồi. Kể từ khi gặp Sở Ngạn, nghe hắn tấu lên khúc ca bi thương của những binh lính vong mạng nơi chiến trường. Lại nhìn bản thân mình nguyện ý làm con rối của hoàng huynh bao nhiêu năm chỉ vì yên ổn.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, y cũng sẽ không ngồi yên chịu chết.
Mỗi tháng Thục Y Dạ chỉ đến thanh lâu một lần vào giữa tháng cũng là vì muốn tránh đi tai mắt của hoàng huynh. Nhưng vẫn là không ngờ mình nuôi ong tay áo, lại bị chính Lĩnh Xương bán đứng. Cũng may, Sở Ngạn thông minh, không quỵ lụy ở lại Phồn Hoa, nếu hắn rời đi chậm một bước thì đúng là khó để biết việc gì sẽ xảy ra.
Thục Y Dạ xoa đầu của Sở Ngạn, những sợi tóc mềm mại len lỏi qua kẻ tay khiến y có cảm giác thoải mái hơn bao giờ hết.
Hai ngươi rong ruổi một đêm đi về phía Bắc, Thục Y Dạ luôn ôm hắn trong lòng sợ rằng hắn sẽ bị cảm mạo dù biết rằng một tiểu yêu hồ như hắn sẽ không bao giờ xảy ra việc này. Đến khi trời dần tờ mờ sáng, Sở Ngạn mới từ trong lòng người kia tỉnh dậy. Hắn lim dim thích nghi với ánh sáng, sau khi tỉnh hoàn toàn lại đối diện với ánh mắt sóng sánh như nước của ai kia.
- "... Mặt ta có dính gì sao?"- Hắn nghiêng nghiêng đầu, muốn tránh khỏi ánh mắt của loài thú săn mồi nhưng khi phát hiện ra mình vẫn còn trên ngựa nên đành khép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tich-tru-cong-duc/1604086/chuong-13-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.