"Bạch Nhụy, nhà ngươi ở đâu?" A Lạc hỏi người cung nữ bên cạnh.
Hai cung nữ hầu hạ nàng, một người tên Bạch Nhụy, một người tên là Hồng Diệp. Bạch Nhụy nhỏ tuổi hơn một chút, nhìn bộ dáng tầm khoảng mười lăm mười sáu tuổi, thỉnh thoảng còn có thể nói vài câu với nàng. Hồng Diệp thì nghiêm túc thận trọng hơn, không bao giờ nói chuyện nhiều với họ.
Vậy nên mỗi lần A Lạc đều lưu lại Bạch Nhụy bên người, những việc như nhận đồ ăn liền để cho Hồng Diệp đi làm.
Nàng đã ngây người trong cung ba ngày rồi, trong lòng rất sốt ruột, nhưng lại thật sự không có biện pháp thoát thân, chỉ có thể đè nén lo âu trong lòng, chậm rãi chờ đợi thời cơ.
Kỳ thật, A Lạc đã từ bỏ phương pháp chạy trốn của mình, có mấy thị vệ kia nhìn chằm chằm, nàng có chắp thêm cánh cũng chạy không thoát. Bây giờ chỉ có thể ký thác hy vọng vào bên ngoài, xem có thể truyền tin tức ra ngoài hay không.
Bạch Nhụy cung kính đáp: "Hồi cô nương, nô tỳ là người trong kinh thành."
Một khi Hồng Diệp không có ở đây, A Lạc sẽ tìm Bạch Nhụy nói chuyện, mấy ngày qua hai người xem như đã quen biết. A Lạc có đôi khi hỏi một chút, chỉ cần không liên quan đến những lời không nên nói, Bạch Nhụy đều sẽ trả lời.
"Sao ngươi lại tiến cung?"
Bạch Nhụy nói: "Mấy năm trước, phụ thân đắc tội một vị quý nhân, bị người đánh gãy chân, trong nhà lại có mẫu thân cùng ấu đệ, vì nuôi gia đình, bất đắc dĩ mới phải tiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ta-thuc-su-thich-nam-phu-kia/583980/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.