Trong tẩm cung đế vương, Cố Tu Yến quỳ gối giữa đại điện, nhưng cũng không cúi đầu tỏ vẻ sám hối, hắn ngửa đầu, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Hoàng đế ngồi phía trên.
Vẻ mặt hắn lãnh ngạo, rõ ràng là đang ngửa mặt nhìn nhưng xem tư thái đó lại càng giống như đang nhìn xuống, dã tâm cùng sự nghịch phản nơi đáy mắt cơ hồ hình thành thực chất.
"Ngươi, ngươi, ngươi là nghịch tử!" Hoàng đế chỉ vào hắn ta, thở hổn hển nói.
Hắn đỡ ngực, sợi tóc mai bên tai đã hoa râm, khóe mắt cũng hiện lên nếp nhăn già nua, trong một đêm cả người tựa như đã già đi mười tuổi.
"Giờ khắc này, phụ hoàng đang tức giận, hay là đang e sợ?" Cố Tu Yến trào phúng nhìn hắn, khóe miệng gợi lên một độ cong lạnh như băng, "Chuyện ngài tự mình làm, hiện tại ngược lại còn sợ hãi sao? Nếu như không phải cữu cữu nói cho nhi thần, chỉ sợ nhi thần sẽ bị giấu diếm cả đời, ngay cả nguyên nhân cái chết của mẫu thân mình cũng không biết!"
Tống Hâm Châu hồi kinh, đồng thời cũng kể cho Cố Tu Yến một bí mật ẩn giấu mấy chục năm nay.
Tại sao Hoàng đế lại không thể dung thứ Tống gia? Vì sao Tống gia lại chậm chạp không buông tay binh quyền?
Hết thảy đều là bởi vì hoàng hậu Tống Mộ Ngưng năm đó, nàng chết không phải vì ốm yếu bệnh tật như mọi người nói, mà là hoàng đế và quý phi đã cùng nhau mưu hại nàng!
Trước khi lâm chung, Tống Mộ Ngưng đã viết một phong thư cho ca ca, nói mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ta-thuc-su-thich-nam-phu-kia/583979/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.